Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2939



“Ngự thú hợp nhất? Đó là gì?” Dương Bách Xuyên biết sư phụ đang nói đến Lãnh Tiêu Dật, nhưng hắn lại không hiểu ngự thú hợp nhất mà sư phụ nói là gì.  

Nhưng hắn biết Lãnh Tiêu Dật nửa người nửa yêu lúc này chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.  

“Ngự thú hợp nhất là một loại phương pháp tu đạo, tu sĩ dùng bí pháp dung hợp yêu thú và thân thể của mình, cuối cùng đạt được thiên phú của yêu thú, loại dùng hợp thần hồn và thân thể này cực kỳ khó khăn.  

thuật tu luyện này đã biến mất từ rất lâu về trước, không ngờ bây giờ còn có thể nhìn thấy, rất không dễ dàng, mặc dù không phải dung hợp ngự thú đại thành, nhưng cũng đã rất tốt rồi.  

Tóm lại nên cẩn thận, không thể coi thường tốc độ và lực lượng của hắn ta, quan trọng hơn đừng để bị cắn, nếu không thuộc tính thiên phú sau khi biến thân của đối phương có thể đông cứng lại nguyên thần của con.  

Nhưng phương pháp này cũng có điểm yếu, đó là cực kỳ sợ hãi ánh sáng cực nóng, con có thể dùng thử sức mạnh của mệnh tinh Thái Dương, nhưng vi sư không đảm bảo có hiệu quả hay không. Được rồi, hắn ta đã tấn công đến rồi, tiểu tử, đánh cho cẩn thận.”  

Vân Thiên Tà nói xong, yên lặng biến mất.  

Dương Bách Xuyên nghe xong trợn trắng mắt, nghe lời nói của sư phụ, thấy thế nào cũng tràn đầy sự vui sướng khi người gặp họa, nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết, lời cuối cùng của sư phụ cũng có chứa một chút lo lắng.  

Nếu sư phụ có thể quen biết ngự thú hợp nhất, chắc chắn sẽ có cách hàng phục.  

Chẳng qua không nói cho hắn biết, mục đích cuối cùng là muốn mài giũa chính mình.  

Nếu đã như vậy, không có gì phải sợ.  

Vừa lúc Dương Bách Xuyên cũng muốn thử xem cực hạn của mình ở đâu, đây là trận chiến đầu tiên sau khi tu vi đạt đến Độ Kiếp kỳ, mặc dù chưa vượt qua đại thiên kiếp, chân khí trong cơ thể còn chưa chuyển hóa thành chân nguyên, nhưng thực lực lại thực sự tăng lên.  

Hơn nữa, từ sau khi Thần Tượng xuất hiện, khởi động uy lực của hai mệnh tinh, hắn rất rõ ràng sự cường đại của chúng. Nghĩ lại thì hắn có thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn, từ sau khi Thần Tượng xuất hiện, thiên phú thần thông của hai mệnh tinh càng mạnh thêm, chẳng qua Dương Bách Xuyên biết còn cần phải có thời gian dung hợp.  

Thiên phú thần thông cũng cần phải được sử dụng thuần thục giống như chiến kỹ thần thông, còn có thần thông  mà sư phụ truyền thụ, hiện tại hắn đã luyện thành chiêu đầu tiên Kim Cương Chí Tôn và chiêu thứ hai Trường Sinh Chí Tôn, uy lực chiến đầu không hề yếu.  

Còn có kiếm quyết Hắc Liên, đã đạt đến bốn hóa tám, Bát Hoang Quy Nhất, là chiến kỹ cao cấp nhất trong số chiến kỹ thần thông, với thực lực hiện tại, hắn có thể phát huy ra được mười phần uy lực.  

Về phương diện pháp khí, kiếm Đồ Long không cần phải nói, ngay cả sư phụ cũng không nhìn rõ nó, đồng thời hắn đã có thể khống chế kiếm khí Huyền Hoàng. Còn có bùa Long Lân, tất nhiên bùa Long Lân quá hao phí tinh nguyên, không thể sử dụng quá nhiều, nó dùng để sử dụng trong chiến đầu quần chúng, không thích hợp sử dụng trong tình huống hiện tại.  

Trong cơ thể hắn còn đang nuôi dưỡng pháp trượng Vạn Linh đã bị hắn luyện hóa, pháp trượng Vạn Linh là pháp trượng của người cấp bậc Thánh Chủ, cũng là đồ của thánh địa Vạn Linh. Dương Bách Xuyên xấu xa nghĩ thầm trong lòng, nếu hắn cầm pháp trượng Vạn Linh đối phó với Lãnh Tiêu Dật, đến lúc đó tình hình sẽ như thế nào nhỉ.  

Chắc chắn sẽ rất thú vị, Lãnh Tiêu Dật cũng là đệ tử của thánh địa Vạn Linh mà đúng không?  

Hơn nữa tác dụng lớn nhất của pháp trượng Vạn Linh là khống chế, haha…  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên mỉm cười.  

Cầm kiếm Đồ Long, khởi động hai mệnh tinh, chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô, mệnh Tinh Thần Tượng sáng rực lên.  

“Tiểu Ngũ, Yên Chi, ba người các ngươi chăm sóc tốt cho bản thân, ta đi đấu với Lãnh Tiêu Dật, chú ý sự biến hóa của trận Thất Tinh.” Dương Bách Xuyên dặn dò Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi.  

“Vâng, Dương đại ca cẩn thận.”  

“Chủ nhân, yên tâm đi.”  

“Gào…”  

Lúc này Lãnh Tiêu Dật gầm lên, trong miệng phát ra âm thanh không phải người cũng không phải tiếng kêu của con dơi.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên giơ kiếm lên, chém xuống.  

“Bát Hoang Quy Nhất, chém…”  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy thịt cánh sau lưng Lãnh Tiêu Dật lập lòe ánh sáng bạc, biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh, giống như thuấn dị.  

Không nắm giữ được quỹ đạo.  

Hắn giơ kiếm phòng ngự.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.