Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2947



Vì vậy hắn hỏi Đả Tiên Thạch: “Trên bia đá viết gì vậy?”  

“Nơi này là Thiên Xu Tinh, cũng là hành cung của Kim Sí Thiên Ưng, bên trên viết, sào huyệt của thiên ưng nằm trên đỉnh núi Thiên Ưng sơn. Sau khi vào được sào huyệt của Thiên Ưng Vương, sẽ được khen thưởng một giọt huyết tinh của Kim Sí Thiên Ưng Vương, hơn nữa có thể đến hành cung tiếp theo trước, Thiên Toàn Tinh - hành cung của Thiên Yêu Vương Bạch Long Giao, vượt qua được toàn bộ hành cung Thất Tinh Thiên Yêu, sẽ lấy được bảo tàng của Thiên Yêu chi chủ...” Đả Tiên Thạch giải thích nội dung trên tấm bia đá cho Dương Bách Xuyên nghe.  

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, nội dung trên tấm bia đá mà Đả Tiên Thạch thuật lại cũng giống với lời mà lão nhân đã nói, nhưng mà có một điều mà hắn vẫn chưa hiểu lắm.  

Đó chính là huyết tinh, nhưng mà hắn đoán chắc nó cũng là một loại bảo vật, hoặc cũng có thể là sức mạnh trên người Thiên Ưng Vương, chung quy thì cũng có một từ “máu”, rất có thể là một loại bảo vật đặc biệt nào khác ấy chứ.  

Dương Bách Xuyên mở miệng hỏi Đả Tiên Thạch: “Bia đá có nói, Kim Sí Thiên Ưng Vương là Thiên Yêu cấp bậc gì không? Với cả huyết tinh của Thiên Ưng Vương là gì, nó có tác dụng gì vậy?”

Đá Đả Tiên nói: “Nếu không nói đến tu vi của Thiên Yêu, chỉ nói về Huyết Tinh thì ta biết, đó là lực lượng mà Thiên Yêu phong ấn trong máu của chính mình, nghe đồn yêu thú cấp bậc Thiên Yêu có gân cốt và máu toàn thân đều ẩn chứa sinh cơ và lực lượng vô cùng cường đại. Sau khi chết, máu sẽ không hòa tan mà sẽ hóa thành từng viên kết tinh, được coi là Huyết Tinh, chính là tinh hoa một thân lực lượng của Thiên Yêu, lực lượng càng ẩn chứa trong Huyết Tinh của Thiên Yêu còn cường đại hơn, tinh hoa lực lượng bậc này có thể hấp thu trực tiếp, trợ giúp việc tu luyện tăng lên rất nhiều.”  

Nghe xong, Dương Bách Xuyên nảy lên ham muốn, hiện giờ tử phủ và mệnh tinh của hắn cũng đang cần nạp năng lượng vào, Huyết Tinh của Thiên Ưng Vương nhất định là thứ tốt.  

“Đi, chúng ta tranh thủ cướp đi, phía sau vẫn đang có sói đuổi theo đấy.” Sói mà hắn nói đương nhiên là những người Thánh địa kia.  

Lúc này đi xuống tế đàn, sau đó đi về phía núi Thiên Ưng ngay trước mắt.  

Nhìn có vẻ rất gần nhưng thực ra mất cả một giờ mới đến được chân núi Thiên Ưng.  

Cũng may Hành cung Kim Sí Thiên Ưng Vương không tồn tại trọng lực, chạy đi cũng không mất bao nhiêu sức lực, Thú Ngũ Hành đã thử phi hành, một khi vận dụng chân khí bay lên thì lập tức sẽ xuất hiện trọng lực rất lớn, dường như trong bóng tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ, như là không thể để cho bất kỳ sinh linh nào bay trong không gian nhỏ này.  

Vì vậy, nhóm người Dương Bách Xuyên chỉ có thể đi lại dựa vào đôi chân của mình.  

Sau khi đến chân núi Thiên Ưng, Dương Bách Xuyên giải phóng Chồn nhỏ từ trong không gian bình Càn Khôn ra, còn Thanh Ngưu thì hắn không dám thả ra, nơi này vẫn tồn tại trọng lực vô hình nên hắn không dám mạo hiểm. Lỡ như thả Thanh Ngưu ra, thoáng cái bị trọng lực nơi này đè chết thì cái mất nhiều hơn cái được.  

Chờ sau khi bọn họ đến chân núi Thiên Ưng, lúc này mới thấy rõ bộ mặt thật của núi Thiên Ưng này, nó là một ngọn núi chui vào trong mây.  

Đỉnh núi này phải cao bao nhiêu đây?  

Là mấy ngàn trượng? Hay là hơn vạn trượng cũng không chừng.  

Dù sao trên tấm bia đá kia đã ghi, sào huyệt của Kim Sí Thiên Ưng chính là trên đỉnh ngọn núi, leo lên đó là có thể lấy được Huyết Tinh của Thiên Ưng, đồng thời cũng tiến vào Hành Cung Thiên Yêu tiếp theo.  

Mà lúc này đứng dưới chân núi Thiên Ưng, nội tâm của Dương Bách Xuyên sinh ra một cảm giác bất lực, bởi vì núi Thiên Ưng, thay vì nói đây là một ngọn núi, chi bằng nói đây là một cây cột chống trời khổng lồ thì đúng hơn.  

Ngọn núi đá xanh trắng đan xen, trên đó không mọc nổi một ngọn cỏ, gần như là hình dạng trơn bóng, mặt trên ngoại trừ có một số bệ đá ngắn nhỏ và mờ nhạt để có thể leo lên ra thì hoàn toàn không mượn được sức lực nào để leo lên.  

Bay thì không được, bây giờ chỉ có thể leo lên bằng tay không thôi.  

Quan trọng là ngọn núi này quá cao, nơi này có trọng lực vô hình hạn chế, nếu leo lên thất bại, sau đó từ giữa không trung rơi xuống thì nhất định sẽ bị ngã thành đống thịt nát mất.  

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên nghĩ lại, muốn leo lên chắc chắn không hề đơn giản như vậy, chưa biết chừng sẽ có trở ngại gì, nếu là sào huyệt của yêu thú cấp bậc Thiên Yêu thì sao có thể đi lên đơn giản như thế được?  

Đứng ở phía dưới nhìn lên, có nhìn mãi cũng không thấy đỉnh.  

Tầm nhìn chỉ được vài chục mét rồi sau đó toàn bộ đều là sương mù dày đặc.  

Giống y như là trèo lên một cây cột chống trời vậy.  

Chẳng qua là cây cột này có đường kính quá lớn, ước chừng đường kính phải gần ngàn thước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.