Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2970



Cứ như nếu bọn họ dám nói một chữ “không” thì nàng ta sẽ ra tay giải quyết luôn vậy.  

Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên phải âm thầm líu lưỡi, nói thầm trong lòng: “Quả đúng là phong cách “nương tử đanh thép” mà.”  

“Bọn ta… đồng ý với Mai Hoa tiên tử.” Trình Vĩ Khang do dự một chút, cuối cùng vẫn nói lời đồng ý. Hắn ta không dám nói không, hơn nữa Trình Vĩ Khang không có sức chống cự khi đứng ở trước mặt Mai Hoa tiên tử.  

Thậm chí ngay cả Mộc Ngưng Hiên còn cực kỳ kiêu ngạo ban nãy, lúc này cũng nở một nụ cười nịnh nọt ton hót, hiên ngang lẫm liệt nói: “Những lời Mai Hoa tiên tử nói rất đúng, giờ vượt qua hành cung Thất Tinh Thiên Yêu mới là chính sự, chúng ta không thể để mấy lần thám hiểm trước đó trở nên uổng phí, càng không thể để các tiền bối và các đồng môn đã ngã xuống hy sinh vô ích, nhất định phải vượt qua bảy hành cung, tìm được bảo tàng của chủ nhân Thiên Yêu.”  

Dương Bách Xuyên nghe Mộc Ngưng Hiên nói chuyện, đúng là được mở mang tầm mắt, hắn biết da mặt của mình cũng khá là dày, nhưng so với Mộc Ngưng Hiên thì vẫn kém xa. Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng đã nhìn thấy rõ được, hầu hết ánh mắt của các nam tu sĩ ở đây khi nhìn Mai Hoa tiên tử đều là lửa nóng, có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Mộc Ngưng Hiên thay đổi sắc mặt.  

“Các ngươi thì sao, Mộ đạo hữu?”  

Lúc này Mai Hoa tiên tử xoay người hỏi Mộ Trường Phong, đôi mắt cũng rơi lên người Dương Bách Xuyên, vừa nói chuyện đồng thời cũng vừa ra hiệu cho Dương Bách Xuyên.  

“Mọi chuyện đều nghe theo ý của Mai Hoa tiên tử, như vậy rất tốt.” Mộ Trường Phong nói.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn cứ có cảm giác là tuy rằng Mai Hoa tiên tử nói chuyện vẫn rất lạnh lùng, nhưng hắn lại cảm thấy thái độ của nàng ta đối với người của Trường Sinh Điện khá hơn mấy nhà khác nhiều.  

“Nếu mọi người đều đồng ý rồi, vậy không còn gì tốt hơn. Chuyện này không nên chậm trễ thêm nữa, chúng ta mau leo lên tế đàn Thiên Ưng.” Mai Hoa tiên tử nói.  

Nhưng mà ngay lúc này, Mộc Ngưng Hiên lại mở miệng nói: “Xin Mai Hoa tiên tử hãy đợi một chút, ta có chuyện muốn nói.”  

Mai Hoa tiên tử nhăn mày lại hỏi: “Chuyện gì?”  

Mộc Ngưng Hiên đảo mắt nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Thằng nhãi này không thể đi cùng với chúng ta được.”  

“Bà mẹ nó, tên chết dẫm nhà ngươi định được đà lấn tới à?” Dương Bách Xuyên đã nhịn Mộc Ngưng Hiên năm lần bảy lượt rồi, nhưng lúc này hắn không nhịn nổi nữa, mắng to một tiếng, cầm Đả Tiên Thạch trong tay, gọn gàng nhanh nhẹn ném thẳng về phía Mộc Ngưng Hiên.  

“Cộp…”  

“A…”  

Mộc Ngưng Hiên còn chưa nói xong, chính hắn ta cũng không ngờ Dương Bách Xuyên lại ra tay ở ngay trước mặt Mai Hoa như vậy. Hắn ta hoàn toàn không có đề phòng, hơn nữa muốn tránh cũng không kịp tránh, bởi vì Đả Tiên Thạch không phải một cục đá bình thường lại còn được Dương Bách Xuyên ném rất chuẩn nữa, hắn ta chỉ hơi lơ đễnh đã bị Đả Tiên Thạch đập thẳng vào đầu, tức khắc hét thảm một tiếng, ngay sau đó lập tức vỡ đầu chảy máu.

Gần như tất cả mọi người có mặt đều không ngờ Dương Bách Xuyên lại đột nhiên gây khó dễ cho Mộc Ngưng Hiên.  

Không ai dám ra tay lúc Mai Hoa tiên tử nghiêm minh không cho phép dùng vũ lực.  

Dương Bách Xuyên lại ra tay.  

Trực tiếp đập một cục gạch lên đầu Mộc Ngưng Hiên.  

Lúc này Mộc Ngưng Hiên đã tức điên.  

“Ngươi… khinh người quá đáng…” Mộc Ngưng Hiên tức tới mức mắng người cũng khó khăn, một tay ôm đầu, một tay chỉ Dương Bách Xuyên, cả người đều run rẩy.  

Gã ta đã bị chọc tức.  

Không kịp đề phòng mà bị cục gạch quỷ dị của Dương Bách Xuyên đập tới làm đầu óc choáng váng.  

Ước gì bây giờ có thể băm nát Dương Bách Xuyên thành trăm mảnh.  

Nhưng nhìn Mai Hoa tiên tử ở bên cạnh, Mộc Ngưng Hiên nhịn xuống, hít thở sâu, có chủ kiến nói: “Mai Hoa tiên tử, tiểu tử này là người ngoài, cửu đại thánh địa chúng ta đến Thiên Yêu Hành Cung đều là phải trả giá bằng máu và sự hy sinh của mấy đời trưởng bối các thế hệ đồng môn, bây giờ càng phải liên hợp tiến vào mới có thể vượt qua từng ải một. Nhưng ta phản đối một người ngoài như Dương Bách Xuyên ngồi mát ăn bát vàng cùng chúng ta.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.