*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng vậy, không lấy được mệnh bài thân phận Trường Sinh Điện ra thì không thể tính là người của Trường Sinh Điện, không thể đi cùng chúng ta.” Thẩm Bạch cũng nói.
Mỗi một thế lực đều có mệnh bài thân phận, từ lúc vào tông môn đã có mệnh bài thân phận, là tượng trưng cho thân phận.
Mặc dù đám người Trình Vĩ Khang không biết sao Dương Bách Xuyên lại trở thành sư tổ của Trường Sinh Điện, nhưng bọn họ đều biết là vừa nãy mới quen biết Mộ Trường Phong, cũng tức là Dương Bách Xuyên căn bản sẽ không có mệnh bài của Trường Sinh Điện.
Mộ Trường Phong cả giận nói: “Không lẽ Trường Sinh Điện còn nhận sư tổ lung tung chắc?” Quả thật không có mệnh bài.
“Cái đó bọn ta không quản.” Trình Vĩ Khang bày ra dáng vẻ ngươi không lấy mệnh bài ra thì đừng hòng đi theo chiếm lợi của bọn ta.
Dương Bách Xuyên lại cười ha ha, nói: “Cảm ơn ý tốt của Mai Hoa tiên tử, Dương Bách Xuyên ta cũng ngại đi cùng với mấy kẻ tiểu nhân, còn xin lỗi Mộc Ngưng Hiên à, hắn đừng nằm mơ nữa. Mộc Ngưng Hiên này là làm khó ta, không phải ta muốn khiêu chiến quyền uy của tiên tử, điều này các ngươi đều nhìn thấy, thằng cháu này năm lần bảy lượt chống đối ta, ta không nhịn được thôi.”
“Hơn nữa từ đầu tới cuối ta đều không đi cùng với người của thánh địa các ngươi, nếu nói ra thì là ta vào Thiên Yêu Hành Cung trước, ta cũng không chiếm lợi của các ngươi. Con đường tiếp theo, ta tự đi, không cần để những kẻ nào đó nói gì Dương mỗ.”
“Còn có… Mộc Ngưng Hiên, Trình Vĩ Khang, Thẩm Bạch, các ngươi nghe rõ cho tiểu gia, còn dám trêu chọc ta, chắc chắn sẽ giết các ngươi, đừng tưởng người của thánh địa thì giỏi lắm, trong mắt tiểu gia mấy người các ngươi chẳng là cái rắm gì. Thiên Yêu Hành Cung này tiểu gia tự xông cho mình, các ngươi cũng không thể nói Thiên Yêu Hành Cung là nhà của các ngươi nhỉ?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghẹn lửa giận, mắng chửi không hề khách sáo, hắn coi như đã nhìn ra, cái gọi là thánh địa to lớn chính là lấy thế đè người thôi.
Còn hai điều kiện Mai Hoa tiên tử đưa ra, thật ra Dương Bách Xuyên nghe ra bề ngoài nàng ấy là công bằng, thực chất là đang giúp hắn.
So với đi theo người của cửu đại thánh địa xông pha Thiên Yêu Hành Cung, bên trong đúng là coi như chiếm lợi lớn, dù sao hành cung của Thiên Yêu chắc chắn vô cùng nguy hiểm, đi theo người của cửu đại thánh địa cùng nhau xông pha, sẽ giảm nguy hiểm tới thấp nhất.
Mai Hoa tiên tử bảo hắn xin lỗi Mộc Ngưng Hiên, là có thể để hắn đi cùng, đây coi như là chăm sóc, dù sao cũng chỉ là một câu xin lỗi thôi.
Nhưng Dương mỗ sẽ xin lỗi sao?
Đánh chết hắn cũng sẽ không.
Không phải là vượt Thiên Yêu Hành Cung thất tinh thôi à?
Từ lúc bắt đầu hắn đã không nghĩ tới muốn xông pha với người của thánh địa gì.
Nói xong một tràng, Dương Bách Xuyên không thèm để ý mọi người, kiêu ngạo tới vô pháp vô biên, trực tiếp đi về phía tế đàn.
Nhưng đám người Trình Vĩ Khang lại tức đến vẹo cả mũi.
Nhất là Mộc Ngưng Hiên, gã ta sao có thể không nghe ra trong lời Mai Hoa tiên tử lại là thiên về phía Dương Bách Xuyên, điều này khiến trong lòng gã ta càng không thoải mái hơn.
Nhìn Dương Bách Xuyên vô cùng hống hách quay người rời đi, Mộc Ngưng Hiên phi kiếm mãnh liệt, gần như sắp ra tay với Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Mộ Trường Phong vẫn luôn đề phòng Mộc Ngưng Hiên đã ngưng tụ ra một phù văn ở trong tay, chỉ cần Mộc Ngưng Hiên dám ra tay với Dương Bách Xuyên, thì y dám ra tay giết Mộc Ngưng Hiên.
Khí tức giữa hai người bùng lên.
Có điều lúc này Mai Hoa tiên tử lại lạnh lùng nói: “Láo xược, các ngươi thật sự coi Mai Hoa ta là trưng bày chắc?” Trong lúc nói, sát khí khắp người Mai Hoa tiên tử xông lên trời, tràn ngập cả sân.
Lúc này, sắc mặt Mộc Ngưng Hiên và Mộ Trường Phong đều thay đổi, bọn họ hiểu rõ pháp thuật thần thông của Thông Tiên cung nhất, càng hiểu thủ đoạn thiết huyết của Mai Hoa tiên tử.
Ngay lập tức không hẹn mà cùng thu tay.