*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà lúc này lại bị Mai Hoa tiên tử ngăn cản lại nói: “Trường Phong đạo hữu, đừng phá hỏng quy tắc, cửu đại Thánh địa chúng ta là một thể, đã thoả thuận với nhau là cùng tiến cùng lui vào Hành cung Thiên Yêu, bây giờ ngươi đi theo Dương Bách Xuyên ra đó, vậy bọn ta sẽ đi về đâu?
Còn nữa, nếu ngay cả một cửa ải yêu hồn Thiên Ưng nho nhỏ mà Dương Bách Xuyên cũng không qua được, sau này làm sao có thể lang bạt một mình ở Hành cung Thất Tinh?”
“Chuyện này…” Mộ Trường Phong rơi vào thế khó xử, cũng không thể nhìn Dương Bách Xuyên chịu chết được?
Hơn nữa, y cũng hiểu rõ Mai Hoa tiên tử nói rất đúng, Thánh chủ của cửu đại Thánh Địa bọn họ đã tự mình đặt ra quy tắc khi bước vào Hành cung Thiên Yêu là bắt buộc phải cùng nhau tiến lui, cho dù thiếu một người cũng không được. Hiện giờ y muốn đi giúp đỡ Dương Bách Xuyên, chưa nói đến việc có thể xông qua hay không, cho dù xông qua được sẽ khiến cho cửu đại Thánh địa thiếu đi một nhà, chính là phá hỏng quy tắc, đây là do Thánh chủ định ra, y cũng không thể vi phạm.
Lúc này y chỉ có thể dừng lại, nhưng cũng đã hạ quyết tâm là nếu Dương Bách Xuyên gặp nguy hiểm thì ý sẽ liều mạng đi cứu giúp.
Mà Dương Bách Xuyên cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Mộ Trường Phong và Mai Hoa tiên tử, hắn quay đầu lại rồi nói với Mộ Trường Phong: “Trường Phong, không cần đâu, nếu cửa thứ nhất mà ta cũng không vượt qua được thì còn nói gì đến hành trình đi Hành cung tiếp theo. Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, cứ nhìn xem ta xông vào cửa thứ nhất này.”
Dương Bách Xuyên rất khí phách, không hề lo lắng chút nào.
Không phải chỉ là ba pho tượng đá Yêu hồn Thiên Ưng thôi sao, cũng không phải là hắn không có thủ đoạn để ứng phó.
Dương Bách Xuyên biết Mộ Trường Phong lo lắng cho mình, nhưng hắn cũng có lòng kiêu ngạo chứ?
Đám đệ tử thánh địa này luôn khinh người, vậy thì hắn sẽ để cho bọn họ thấy ta nói các ngươi là chó má thì các ngươi chính là chó má.
Ta đường đường là đệ tử thân truyền của Tán Tiên Chí Tôn, trên người có chí bảo vô thượng bình Càn Khôn, có nền tảng Kim Đan thập chuyển, biển ý thức có Niết Bàn của Hắc Liên đứng đầu hồng hoang thủ hộ, trong cơ thể giấu kiếm Đồ Long đến sư phụ cũng không nhìn thấu, còn chiếm được pháp trượng Vạn Linh và bùa Long Lân.
Tọa kỵ là dị thú thiên địa - thú Ngũ Hành, giai nhân bên cạnh là tu sĩ Độc Thể Ách Nan đại thành trời sinh, lại thêm Thần Chồn Phi Thiên có thiên phú dị bẩm và Mai tỷ hóa thân thành rồng trong không gian bình Càn Khôn. Dương Bách Xuyên không nghĩ ra hắn có gì trở ngại.
Ngoài ra còn có đá Đả Tiên là sinh linh bản địa trong Thái Hoang, đập người không trượt phát nào.
Ba yêu hồn Thiên Ưng dù mạnh đến mấy cũng chỉ là yêu hồn, Dương Bách Xuyên không tin mình không giải quyết được.
Hắn biết đám người thánh địa này đều đang xem trò cười của hắn, trong lòng thầm cười lạnh: "Ta sẽ cho các ngươi thấy thiên tài không phải là danh hiệu dành riêng cho đệ tử thánh địa các ngươi."
Dương Bách Xuyên cứ tưởng mình mắng Mộc Ngưng Hiên thì tên này sẽ không nhịn được ra tay, thậm chí hắn đã sẵn sàng chém giết. Nhưng không ngờ đối phương lại nhịn được.
Mấy người Trình Vĩ Khang cũng không manh động.
Còn Mai Hoa tiên tử thì lên tiếng nói chuyện, nghe có vẻ công bằng nhưng thật ra hữu ý vô tình thiên vị hắn. Điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng thắc mắc lý do tại sao.
Hắn chắc chắn mình và Thông Tiên Cung không hề quen biết, đây là lần đầu tiên hắn gặp Mai Hoa tiên tử, sao nàng ta lại thiên vị mình như vậy?
Ban đầu hắn còn tưởng Mai Hoa tiên tử nể mặt Trường Sinh Điện, nhưng bây giờ lại thấy không giống. Hắn rất hoang mang về việc Mai Hoa tiên tử hữu ý vô tình quan tâm mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nếu Dương Bách Xuyên biết suy nghĩ trong lòng Mai Hoa tiên tử, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Lúc này, Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi và thú Ngũ Hành đã bước vào phạm vi mười mét cách ba bức tượng đá Thiên Ưng.
Tức thì ba bức tượng đá phát ra ánh sáng. Ba quầng sáng bạc, đen, đỏ phóng tới, mang theo yêu khí cường đại.
Dương Bách Xuyên không hề hỗn loạn, thầm niệm trong đầu kích hoạt hai mệnh tinh. Chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô lập tức hiện ra trên người hắn, hai loại phù văn một vàng một đen lóe lên.
Sau khi Chuông Đông Hoàng vận chuyển là có thể phòng ngự, cánh cửa U Đô mở ra là có thể hấp thụ những lực lượng khác tới khi chúng biến mất.