Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2994



Lúc này Mộc Ngưng Hiên chém giết túi bụi với Mộ Trường Phong thì nhìn thấy tình huống bên kia, sắc mặt đại biến, từ lúc Dương Bách Xuyên chém giết Trình Vĩ Khang, gã ta đã bắt đầu lưu ý Dương Bách Xuyên. 

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên diệt đệ tử thánh địa Vạn Linh, bây giờ lại bắt đầu tàn sát đệ tử núi Thiên Kiếm của gã, Mộc Ngưng Hiên sốt ruột, đột nhiên phát lực đánh ra một kiếm bức lui Mộ Trường Phong, sau đó gã ta vừa xông vào bên kia vừa hét lớn: "Rút lui, tiến vào cung tiếp theo." 



Thực lực Dương Bách Xuyên quỷ dị khiến cho Mộc Ngưng Hiên sợ hãi, gã ta cũng không muốn bồi theo những đệ tử núi Thiên Kiếm đã mất mạng kia, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, Dương Bách Xuyên rất nhanh sẽ liên hợp với Mộ Trường Phong vây giết gã ta, một mình gã ta đối phó Mộ Trường Phong, thực lực hai bên ngang nhau, nếu cộng thêm Dương Bách Xuyên, có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn, trong tiếng rống lớn Mộc Ngưng Hiện lắc mình một cái tiến vào tế đàn trận pháp biến mất giữa không gian. 

Mộc Ngưng Hiên vừa đi, đệ tử núi Thiên Kiếm còn sót lại cũng liều mạng chạy theo, nhưng bị Dương Bách Xuyên chém giết một người, bị bốn đệ tử Trường Sinh Điện đuổi giết hai người. 

Lúc truyền tống trận đến tế đàn, vẻn vẹn chỉ còn lại hai người có thể chạy trốn. 

Lưu Dật Trần của Bách Luyện Sơn Trang thấy tình thế không ổn, ngay giây phút Mộc Ngưng Hiên hô to rút lui, hắn ta đã sớm kêu gọi đệ tử Bách Luyện Sơn Trang rút lui, cuối cùng chạy trốn nhiều nhất ngược lại là người của Bách Luyện Sơn Trang. 

Người của núi Thiên Kiếm chỉ còn lại Mộc Ngưng Hiến và một gã đệ tử chạy vào truyền tống trận, người của Bách Luyện Sơn Trang chết ít nhất, nhưng Lưu Dật Trần mang đi cũng chỉ có bốn người, xem như tương đối nhiều. 

Người của hai đại thánh địa này đều chật vật chạy trốn. 

Phía sau dường như là bị Dương Bách Xuyên chém giết quăng mũ bỏ giáp mà tháo chạy. 

Lúc này chỉ còn người của Trường Sinh Điện và Hoàng triều Hiên Viên, Chồn nhỏ xuyên qua từng thi thể vui vẻ thu thập nhẫn trữ vật của bọn họ. 

Nó khôi phục thân thể nhỏ bé như mèo con, băng qua chiến trường, vô cùng linh động. 

Đối chuyện quét dọn chiến trường kiểu này, Dương Bách Xuyên chưa bao giờ lo lắng khi có Chồn nhỏ. 

Đá Đá Tiên cũng từ xa lăn xuống, Dương Bách Xuyên đá Đả Tiên, trên thân thể xuất hiện nhiều hơn vài vết nứt, nghĩ hẳn là bị Lãnh Tiêu Dật đánh không nhẹ, Dương Bách Xuyên cũng không biết nên trị liệu cho đá Đả Tiên như thế nào. 

Vung tay lên thu đá Đả Tiên vào không gian bình Càn Khôn, hay là để nó nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, đá Đả Tiên bây giờ đã phủ đầy vết nứt cũng không thích hợp để nó tiếp tục chiến đấu. 

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên phát hiện rất nhiều đôi mắt đều nhìn mình, tất cả đều tập trung trên người hắn. 

Trận này, đệ tử Trường Sinh Điện ngã xuống bốn người, ban đầu vốn là tám người. 

Hoàng triều Hiên Viên ngã xuống ba người, tính ra thương vong ít nhất. 

Đối với hai nhà này, Dương Bách Xuyên cảm thấy áy náy trong lòng. 

Trường Sinh Điện còn dễ nói hơn, dù sao cũng là đệ tử của đại sư huynh, người của Hoàng triều Hiên Viên hoàn toàn là vì nể mặt đệ tử Trường Sinh Điện mới ra tay hỗ trợ, lúc này tổn thất ba đệ tử, Dương Bách Xuyên cảm thấy hổ thẹn không dám đối mặt với người ta. 

Phát hiện song phương đang nhìn mình chằm chằm, Dương Bách Xuyên mất tự nhiên, nghĩ nghĩ, hắn lại đi lên trước, đối diện với Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hồ nói: "Đa tạ hai vị tương trợ." 

Lần này nếu không phải có hai người Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề dẫn người đến tương trợ, việc luyện hóa Yêu Hồn Châu của hắn sẽ bị gián đoạn, hắn sẽ không có thực lực như bây giờ. 

Thấy Dương Bách Xuyên khom người hành lễ, Mộ Trường Phong vội vàng tránh né: "Sư tổ coi trọng Trường Phong, đây vốn là bổn phận của Trường Phong." 

Mộ Trường Phong nhận định Dương Bách Xuyên là sư đệ của Thánh chủ Trường Sinh Điện, nên y không dám nhận lễ của Dương Bách Xuyên, hơn nữa Dương Bách Xuyên vừa rồi đại sát tứ phương, chấn động lòng người, Mộ Trường Phong trong lòng cảm thán: "Không hổ là sư đệ của Thánh chủ." 

Rõ ràng chỉ là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ thậm chí là người chưa vượt qua đại thiên kiếp, nhưng chỉ dùng một kiếm chém giết Độ Kiếp đại viên mãn. 

Mộ Trường Phong biết rõ bất luận là Trình Vĩ Khang của thánh địa Vạn Linh hay là Lãnh Tiêu Dật đều không phải là người dễ đối phó. Một người là đệ tử tinh anh nổi bật của Thánh điện Vạn Linh, một người lại là con của Vạn Linh Thánh Mẫu. 

Nhưng cả hai không ai có thể chống lại được uy hiếp từ thanh kiếm trong tay vị sư tổ trẻ tuổi này. 

Lần này Dương Bách Xuyên lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối Mộ Trường Phong và đệ tử của Trường Sinh Điện, trong lòng bọn họ cũng sinh ra sự kính nể đối với Dương Bách Xuyên. 

Sự kính nể thứ nhất đến từ bối phận sư tổ, là sự kính trọng đối với cường giả. 

Ở Tu Chân Giới đây chính là pháp tắc, pháp tắc cường giả vi tôn. 

Bọn họ cho rằng sư tổ chính là sư tổ, tuy rằng vị sư tổ này bây giờ vẫn chưa chính thức xác nhận, nhưng trong mắt bọn họ chắc chắn có quan hệ với Trường Sinh Điện, thân thể pháp tướng của Dương Bách Xuyên trong toàn bộ Tu Chân Giới chỉ có Trường Sinh Điện độc quyền. 

Mà Hiên Viên Linh Hề lúc này cũng mở miệng nói với Dương Bách Xuyên: "Đạo hữu khách khí, Hoàng triều Hiên Viên ta xưa nay đều cùng tiến lui với Trường Sinh Điện, theo lý nên hỗ trợ. 

Từ đầu đến cuối Hiên Viên Linh Hề rất ít khi nói chuyện, lúc này mở miệng, âm thanh rơi vào tại Dương Bách Xuyên dễ nghe như linh tước, tràn ngập từ tính. 

Mà những lời nàng nói đều là sự thật, bởi vì trưởng công 

chúa Hoàng triều Hiên Viên là con dâu Thánh chủ Trường Sinh Điện, hai nhà xưa nay đều là cùng tiến cùng lùi. 

Trường Sinh Điện gặp nạn, phàm là người của Hoàng triều Hiên Viên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao đổi lại là Hoàng triều Hiên Viên gặp nạn Trường Sinh Điện cũng sẽ làm như vậy. 

Hiên Viên Linh Hề hoàn toàn là đi theo Mộ Trường Phong cùng nhau hành động, Dương Bách Xuyên là sư tổ Trường Sinh Điện, không phải sư tổ Hoàng triều Hiên Viên nên nàng xưng hô là đạo hữu cũng không sai, hơn nữa giờ phút này trong lòng Hiên Viên Linh Tề hơi tức giận. 

Bởi vì Dương Bách Xuyên nên ba đệ tử kia mới chết 

Lúc Dương Bách Xuyên nhìn Hiên Viên Linh Hề thì hơi kinh ngạc, giọng nói của nàng rất dễ nghe, nhưng... lúc nhìn mặt Hiện Viên Linh Hề lại... trên mặt rỗ có hơi khác thường. 

Hắn cũng chỉ nhìn liếc qua vậy thôi, Dương mỗ cũng không phải dạng người trông mặt mà bắt hình dong, nói cho cùng hắn còn đang mắc nợ người ta. 

Hắn trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn và sự áy náy đối với đệ tử hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.