Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2998



Những lần trước bọn họ đều chia nhóm ra tìm kiếm, giữa hai bên dựa vào bùa truyền tấn để liên hệ, ai có phát hiện gì sẽ thông báo cho nhau, cho dù tìm kiếm như thế nhưng mỗi một lần tìm thấy linh trì cũng mất mấy tháng, nhanh nhất là nửa tháng, chậm thì đến ba tháng cũng có.  

Dương Bách Xuyên nhìn lại tuyết mênh mông quả nhiên như Mộ Trường Phong nói, tất cả đều là hang động, cả ngọn núi giống như là một tổ ong khổng lồ, dáng vẻ cửa động lớn nhỏ đều giống nhau.  

Lúc leo núi Mộ Trường Phong lấy ra một tấm bùa truyền tấn được chế tạo từ da yêu thú nào đó nói: "Sư tổ đây là bùa truyền tấn, xin sư tổ nhận lấy, sau khi tiến vào hang động trong núi rất dễ dàng lạc đường, mà trong sơn động có hàn khí sương mù, cũng có một ít yêu hồn tiểu yêu quấy phá, có bùa truyền tấn bên trong tay vạn nhất lạc đường hay gặp nguy hiểm có thể truyền tin cho nhau biết."  

Dương Bách Xuyên lắc đầu: "Ta đã có bùa truyền tấn rồi các ngươi lưu lại ấn ký trên bùa truyền tấn của ta là được rồi."  

Mộ Trường Phong cười khổ nói: "Sư tổ đây là bùa truyền tấn đặc chế để chúng ta tiến vào Thiên Yêu Hành Cung, những bùa truyền tấn khác ở nơi đây không cách nào sử dụng, bởi có pháp tắc hạn chế, chỉ có loại bùa truyền tấn đặc chế này của chúng ta mới có tác dụng, nó được chế tạo từ lông thú Thái Hoang không bị pháp tắc hạn chế, mặc dù loại bùa truyền tấn này chỉ có thể sử dụng trong phạm vi trăm thước, nhưng tiến vào bên trong núi tuyết nó rất hữu dụng."  

Dương Bách Xuyên sửng sốt trở tay lấy bùa truyền tấn của mình ra xem, quả nhiên không có phản ứng, hắn cười khổ một tiếng rồi nhận lấy bùa truyền tấn trong tay Mộ Trường Phong.  

Dựa theo Mộ Trường Phong đề nghị, bọn họ chia làm ba nhóm người tiến vào bên trong núi tuyết, nếu tất cả đều tiến vào chung một phương hướng, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể đến linh trì.  

Chia làm ba nhóm người chính là ba cơ hội, mọi người dùng bùa truyền tấn liên lạc với nhau, bên nào lại phát hiện thì liên lạc để hai bên còn lại có thể nhanh chóng chạy tới.  

Nhân số hiện tại có Mộ Trường Phong mang đến bốn đệ tử, Hiên Viên Linh Hề có bảy người, mà bên người Dương Bách Xuyên chỉ có Chồn nhỏ đi theo.  

Mộ Trường Phong nói với hai đệ tử Trường Sinh Điện: "Hai người các ngươi đi theo sư tổ đi. "  

Dương Bách Xuyên liên tục xua tay nói: "Không cần không cần, nhân thủ bên cạnh bản thân ngươi cũng không nhiều, ta còn có đồng bạn ở đây, có lẽ ngươi đã đoán được trên người ta có pháp bảo Động Thiên, đợi lát nữa ta để cho bọn họ đi ra là được."  

"Cái này..." Mộ Trường Phong nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy cũng hơi do dự, dù sao trong lòng y đã nhận định Dương Bách Xuyên là sư đệ Thánh chủ Vân Trường Sinh, vậy nên y không hy vọng Dương Bách Xuyên gặp chuyện sơ xuất gì.  

Dương Bách Xuyên cười nói: "Yên tâm đi, ta cũng không phải không có thủ đoạn, ha ha, cứ quyết định như vậy, ngươi dẫn dắt một đường, Linh Hề cô nương một đường, tự ta một đường, không phải còn có bùa truyền tấn để liên hệ đó sao, ba bên chúng ta giữ liên lạc với nhau thì sẽ không có việc gì, chúng ta không thể tụt lại phía sau người khác, nếu như không tìm thấy linh trì, đến lúc đó chúng ta thời điểm lại lãng phí sẽ nhiều hơn."  

Nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy Mộ Trường Phong cũng không kiên trì nữa, dù sao lúc trước y đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn vị sư tổ này hai kiếm chém giết Trình Vĩ Khang và Lãnh Tiêu Dật, luận thực lực Mộ Trường Phong cho rằng Dương Bách Xuyên bây giờ so với y mạnh mẽ hơn nhiều.  

Sau đó ba bên đều tự lựa chọn một phương hướng rồi tiến vào hang động núi tuyết...  

Dương Bách Xuyên mang theo Chồn nhỏ đi vào sơn động, phát hiện bên trong sơn động rất rộng rãi, tuy rằng không có quy luật sắp xếp gì, nơi hẹp nhất rộng chừng ba thước cao độ sáu thước, chỗ rộng lớn nhất ước chừng cao hơn mười thước, rộng độ tám chín thước, quả thực rất lớn.  

Càng đi sâu vào trong sơn động cái lạnh càng lúc càng dày đặc, hơn nữa sau khi tiến vào khoảng mấy chục thước, xuất hiện một một vòng hang, sau khi đi vào bên trong cái hang này thì toàn bộ bên trong hang được tạo thành từ chất liệu như núi băng, bóng loáng sáng ngời, phản chiếu ánh sáng, không hề tối tăm.  

Giống như bước vào một hang động pha lê vậy, nói một cách khác là tiến vào mê cung thủy tinh.  

Sau khi lại đi vào trăm thước, nhất thời Chồn nhỏ trên vai đột nhiên kêu to.  

Dương Bách Xuyên nhìn phía trước xuất hiện sương trắng dày đặc trôi nổi tiến tới, nói chính xác hơn là khí lạnh sinh ra trong động, trong nháy mắt cuốn hắn lại, Dương Bách Xuyên lập tức rùng mình, dù thân thể hắn cường hãn nhưng vẫn cảm thấy hàn ý lạnh lẽo thấu xương, không thể không vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết xua tan hàn ý mới cảm giác đỡ hơn.

Giống với Mộ Trường Phong đã nói, sau khi bên trong sơn động xuất hiện hàn khí, tầm nhìn đột nhiên giảm xuống còn ba mét.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.