Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3512



Bấy giờ, Nguyên Vô Thường nghiêm mặt, nặng nề dặn: “Cẩn thận một chút, ma linh chuẩn bị tấn công đó…”

“Ầm…”

Ngay lúc Nguyên Vô Thường còn đang nói chuyện, thình lình tung chưởng đánh về phía trước, nơi lòng bàn tay lập tức bùng nổ một lượng chân nguyên cực lớn, khoảnh khắc chưởng thành hình, chớp mắt đã biến lớn như cối xay, càng bay xa thì lại càng lớn, còn phát ra tiếng xé gió vang trời.

“Ầm ầm…”

“Gừ… gào…”

Một chưởng này của Nguyên Vô Thường vừa tung ra, khí Ma Sát trước mặt tức khắc xoay tròn, tạo thành một khu vực chân không rộng tầm hơn hai mươi mét, trong khu vực đó, gió lớn và chưởng lực thần thông quấn lấy nhau, xen lẫn là từng tiếng thét gào đau đớn.

Nhưng khi lọt vào tai Dương Bách Xuyên, hắn lại cảm thấy tiếng thét gào đó là tiếng gầm tức tối khi lũ ma linh ẩn trong khí Ma Sát bị chọc giận. Lão già chết tiệt Nguyên Vô Thường này đã dùng cách ngu xuẩn nhất, đó là trực tiếp tung chưởng quét sạch, tạo thành một khu vực chân không tầm hai mươi mét ngay trước mặt.

Ma linh cần khí Ma Sát để ẩn núp, tuy một chưởng này của Nguyên Vô Thường khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng, khiến nguy hiểm ẩn núp xung quanh lộ diện, nhưng cũng đã chọc giận ma linh đang giấu mình trong khí Ma Sát.

Từng tiếng gầm rú đầy giận dũ lại quái đản lọt vào tai Dương Bách Xuyên, khiến hắn không kiềm nổi mà mắng nhỏ: “Nguyên lão đầu à, cách này của ông đúng là tệ hại…”

“Chứ còn cách nào nữa hả? Mỗi một hành động của lão phu đều là kinh nghiệm quý báu đấy, đôi khi cách thức ngu xuẩn nhất mới là hiệu quả và đơn giản nhất, không thì cậu thử xem sao?” Nguyên Vô Thường trả lời Dương Bách Xuyên bằng giọng hơi xem thường.

“Hừ, thế để ta cho Nguyên lão đầu thấy cái gì gọi là thủ đoạn của bậc thánh chủ nhé! Ông thật sự cho rằng cái danh thánh chủ đứng đầu Vân Môn Tiên Cảnh của ta là có tiếng mà không có miếng ư…?”

Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa nhắm mắt lại, thật ra từ đầu đến giờ, hắn lúc nào cũng tập trung quan sát khí Ma Sát, nói đúng hơn là đang cảm nhận ma linh ẩn giấu trong khí Ma Sát.

Đúng là ban đầu, hắn không thể nhìn thấy được bóng dáng của ma linh, ngay cả khi dùng đến Càn Khôn Nhãn cũng chỉ nhìn thấy loáng thoáng một cái bóng lóe lên mà thôi, chứ chẳng thể tìm được tung tích của nó.

Nhưng khi nghe Nguyên Vô Thường nói ma linh cũng chỉ là một dạng nguyên thần, cũng như nhược điểm của nó, trong đầu hắn chợt nảy ra một suy nghĩ, hay chính xác hơn là một cách để ứng phó ma linh.

Mặc dù Càn Khôn Nhãn của hắn không thể nhìn rõ được bóng dáng của ma linh núp trong khí Ma Sát, nhưng hắn lại có cách để nâng cấp Càn Khôn Nhãn lên, khiến nó càng thêm mạnh mẽ.

Đó chính là sử dụng Hắc Liên Không Gian trong biển ý thức của hắn.

Lúc đầu, khi còn ở Thái Hoang Tinh Hải, không ai sử dụng được linh thức hay gì đó tương tự cả. Nhờ phát hiện và đưa Hắc Liên Không Gian vào biển ý thức, hắn đã trở thành người suy nhất sử dụng được linh thức trên toàn Thái Hoang trong Tinh Hải.

Chỉ với chút ưu thế vậy thôi mà đã cứu mạng hắn rất nhiều lần tại Thái Hoang Tinh Hải đấy.

Tình huống hiện tại khá là giống với lúc Dương Bách Xuyên còn ở Thái Hoang Tinh Hải, thế nên hắn mới nghĩ đến chuyện bổ sung Hắc Liên Không Gian vào thần thức, chắc chắn sẽ nắm bắt được tung tích về ma linh…

Một khi hắn đã nhìn thấy ma linh thì đối phó ma linh không có sức mạnh Ma Sát bảo vệ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không có gì nguy hiểm.

So với linh thức hồi ở Thái Hoang Tinh Hải thì hiện tại, linh thức của hắn đã tiến hóa lên thành thần thức, nếu lúc này lại cho thêm Hắc Liên Không Gian vào thần thức, thì khi sử dụng Càn Khôn Nhãn để đối phó với ma linh hẳn sẽ không mấy khó khăn nữa.

Trong lúc Nguyên Vô Thường còn đang móc mỉa, hắn đã cho Hắc Liên Không Gian vào trong thần thức, quả nhiên, lúc khởi động Càn Khôn Nhãn để nhìn ma linh, hắn có thể xem rõ mồn một không sót cái gì.

Dương Bách Xuyên bất ngờ mỉm cười, tự tin hếch mặt nói với Nguyên Vô Thường một câu nghe như đang khoác lác, nhưng thật ra lại không.

Đối với lời nói của Dương Bách Xuyên, Nguyên Vô Thường chép miệng không cho là đúng, ngoài miệng nói Dương Bách Xuyên không phục thì hãy ra tay, nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn không trông cậy vào Dương Bách Xuyên.

Trong thâm tâm Nguyên Vô Thường không bao giờ đặt hi vọng vào người khác, mà dựa vào chính mình mới là vương đạo, mới là đạo giữ mạng.

Tay vung chưởng, hết chưởng này đến chương khác liên tục không ngừng nghỉ...

Lúc này, Dương Bách Xuyên vận chuyển không gian Hắc Liên củng cố thần thức, Càn Khôn Nhãn nhìn thấy rõ có tổng cộng bốn ma linh bao vây xung quanh hắn và Nguyên Vô Thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.