Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3517



Lúc này nét mặt của lão già Nguyên Vô Thường khác lúc trước một trời một vực, lúc nói chuyện với Dương Bách Xuyên lộ rõ vẻ nịnh nọt.

Nhưng Dương Bách Xuyên không bỏ qua cảm xúc nồng nhiệt lóe lên rồi biến mất trong mắt ông ta. Tuy lão già này che giấu rất kỹ, nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên đang ở trạng thái Càn Khôn Nhãn vận chuyển, sự bất thường của Nguyên Vô Thường làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt hắn?

Hắn nắm bắt được vẻ tham lam khi Nguyên Vô Thường nhìn ba ma linh.

Dương Bách Xuyên lập tức động não, biết là lão già chết tiệt này có âm mưu, hoặc là nói ba ma linh chắc hẳn còn có tác dụng khác.

Kiếm Đồ Long chém xuống, ngăn Nguyên Vô Thường đến gần ba ma linh: "Nguyên lão đầu, người thông minh không làm chuyện mờ ám, ngươi nói đi... có phải ba ma linh này có tác dụng gì khác hay không?"

Nguyên Vô Thường đanh mặt, nghiêm túc nói: "Dương thánh chủ, thế này là ngươi không đúng rồi. Lão phu chỉ là kẻ thô lỗ, làm việc nặng kiếm sống. Ta có lòng tốt giúp ngươi xử lý ba ma vật, vậy mà ngươi... Đây chẳng phải là ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Ngươi... ngươi làm lão phu đau lòng đấy! Chỉ là ba ma vật không có linh tính mà thôi. Ngươi cảm nhận đi, trên người chúng nó tràn đầy lệ khí, bị ảnh hưởng bởi lực ma sát, có thể có tác dụng gì chứ?"

"Ha ha..."

Dương Bách Xuyên cười khẩy, nhìn Nguyên Vô Thường nghiêm túc nói chuyện. Làm sao hắn tin cho được?

Hắn cười ha ha, rồi lại tặng cho Nguyên Vô Thường ánh mắt "ngươi bịa tiếp đi".

Lúc này, Nguyên Vô Thường lộ vẻ giận dữ nói: "Dương thánh chủ, ngươi chẳng suy nghĩ thấu đáo gì cả, hiện tại chúng ta cùng hội cùng thuyền, sao ngươi lại không tin ta chứ..."

"Được, ngươi không nói đúng không, vậy thì ta sẽ chém ba ma linh này, không phiền ngươi ra tay..." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa vung kiếm muốn chém ma linh.

Cuối cùng thì Nguyên Vô Thường cũng hoảng, vội vàng nói: "Dừng dừng dừng... Ta sợ ngươi rồi, ta nói, ta nói là được chứ gì?"

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, chờ Nguyên Vô Thường nói.

Lão già này là một kẻ lõi đời, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không kém. Hắn tự mình đi từng bước đến ngày hôm nay, há lại không nhìn ra lão già chết tiệt này tính kế mình?

Chỉ thấy Nguyên Vô Thường nhếch miệng nói: "Thật ra sau khi ma linh luyện hóa sẽ biến thành Ma Hồn Châu vô cùng tinh khiết, có hỗ trợ lớn trong việc tăng cường lực lượng nguyên thần.

Tất cả tu sĩ đều biết lực lượng nguyên thần không dễ tăng cường, ở Tu Chân Giới có nhiều thiên tài địa bảo tăng cường chân nguyên, nhưng có rất ít thiên tài địa bảo tăng cường nguyên thần, tức là sức mạnh thần hồn.

Ma linh là sinh linh biến dị được nuôi dưỡng trong khí ma sát ở Vô Gian Cốc, nhưng ma hồn vô cùng tinh khiết. Hơn nữa Vô Gian Cốc không chỉ tiêu vong chân ma mà còn tiêu vong tiên nhân. Chắc hẳn ngươi cũng đã phát hiện ra khí ma sát ở đây không hung tàn như bên ngoài, đó là do có lực lượng mà tiên nhân để lại.

Trong môi trường đặc biệt của Vô Gian Cốc, hai lực lượng này hòa vào nhau một cách thần kỳ, lực lượng sinh ra cũng là lực lượng biến dị. Vì vậy ma hồn của ma linh thật ra là tiên khí đã loại bỏ ma khí, người tu chân có thể sử dụng.

Dương Bách Xuyên nghe xong, hai mắt sáng ngời. Tất nhiên hắn biết tăng cường nguyên thần rất khó, nhất là bây giờ tu vi đã đạt đến Đại Thừa kỳ, độ khó của việc tăng cường lực lượng nguyên thần thật sự là khó như lên trời.

Nhưng hắn cũng biết rõ cảnh giới tu chân đạt đến giai đoạn hậu kỳ, cho dù lực lượng nguyên thần có thể tăng tiến cũng là thực lực cường đại tăng tiến.

Có thể nói lúc này tăng cường nguyên thần vô cùng khó khăn.

Mà bây giờ, sau khi Dương Bách Xuyên nghe lão già chết tiệt Nguyên Vô Thường giảng giải, hai mắt hắn sáng ngời nhìn ba ma linh...

Tuy nhiên, hắn quan sát kỹ càng một lúc mà không phát hiện thấy ba ma linh này có gì đặc biệt, chỉ mang lại cho hắn cảm giác đây là ba ma vật tràn đầy lệ khí, chẳng liên quan gì đến từ tinh khiết.

Dương Bách Xuyên biết luyện hóa ma linh phải có thủ đoạn đặc biệt, e là luyện hóa bình thường thì không được. Vừa rồi lão già chết tiệt Nguyên Vô Thường đã nói cần phải luyện hóa Hồn Châu mới được.

Cái này thì Dương Bách Xuyên không biết. Lão già chết tiệt này hiểu rõ Vô Gian Cốc, biết rõ đặc tính của sinh linh nơi này, mình muốn thu ba ma linh này thì phải nhờ ông ta giúp.

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Bách Xuyên nói: "Ngươi thu đi, xong việc ta cho ngươi một viên Ma Hồn Châu."

"Được, không thành vấn đề, lão phu chỉ cần một viên." Nguyên Vô Thường đồng ý vô cùng dứt khoát, như thể rất sợ Dương Bách Xuyên đổi ý.

Ông ta lập tức đi tới chỗ ma linh thứ nhất, bắt đầu đánh từng đạo thủ quyết phức tạp vào ma linh giống cỏ hoa lan, bắt đầu luyện hóa ma linh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.