Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3518



Sau khi Nguyên Vô Thường luyện hóa ra ba Ma Linh, ba hạt châu có màu sắc khác nhau to bằng bàn tay của trẻ con xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.

Ba Ma Hồn Châu có màu sắc khác nhau nhưng đều toát ra sức mạnh thuần khiết của thần hồn.

Hơn nữa khiến Dương Bách Xuyên có cảm giác thôi thúc muốn nuốt chửng nó, giống như một món ngon nhất trên thế gian.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác thèm muốn từ nguyên thần chứ không phải cảm giác thèm ăn.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm ba viên ma hồn sáng lấp lánh, liên tục nuốt nước miếng.

Đến cả Nguyên Vô Thường cũng nhìn Ma Hồn Châu bằng đôi mắt lấp lánh, nhìn ba viên Ma Hồn Châu lơ lửng giữa không trung, trong mắt ông ta lóe lên vẻ thèm thuồng.

Dương Bách Xuyên thấy vậy vung tay thu hai viên Ma Hồn Châu lại, để lại một viên, nói với Nguyên Vô Thường: "Giữ đi, Dương Bách Xuyên ta nói một là một, viên này cho ngươi."

Nguyên Vô Thường đã đợi câu này từ lâu, vung tay lên cất Ma Hồn Châu đi.

Thật ra Nguyên Vô Thường biết nếu hôm nay Dương Bách Xuyên không ở đây, đừng nói ông ta có thể lấy được một viên Ma Hồn Châu, có thể thoát khỏi tay Ma Linh hay không cũng là vấn đề.

Hơn nữa một kiếm đó của Dương Bách Xuyên đã khiến ông ta rung động trong lòng, có thể cho ông ta một viên đã là tốt lắm rồi.

Tám trăm năm trước ông ta cùng với rất nhiều cao thủ tán tu vào Vô Gian Cốc cũng chỉ lấy được một viên Ma Hồn Châu, giá của một viên linh thạch thượng phẩm là năm mươi vạn, nhưng đều chỉ có giá mà không có hàng.

Bởi vì giết Ma Linh thật sự quá khó khăn, nếu như Ma Linh ở ngoài thì không khó nữa, nhưng khí ma sát ở bên trong Vô Gian Cốc, dù là cao thủ Phi Thăng Cảnh cũng bất lực, có thể thoát khỏi Ma Linh cũng xem như có bản lĩnh rồi.

Thật ra Nguyên Vô Thường muốn lừa Dương Bách Xuyên không hiểu giá trị của Ma Linh, không ngờ Dương Bách Xuyên còn hơn cả tưởng tượng của ông ta, cho nên sau khi được Dương Bách Xuyên hứa sẽ tặng một viên làm thù lao, cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp luyện chế ba Ma Linh thành ba viên Ma Hồn Châu tinh khiết.

Mặc dù Dương Bách Xuyên đã lấy đi hai viên, nhưng ông ta căn bản không dám nghĩ tới.

Làm người phải biết đủ, tuy rằng Nguyên Vô Thường luyện hóa Ma Linh thành Ma Hồn Châu phải tiêu tốn sức lực, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không bạc đãi ông ta.

...

Sau khi cất Ma Hồn Châu vào, Nguyên Vô Thường nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói cảm ơn: "Đa tạ."

Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng đáp: "Không cần đa tạ, hy vọng từ giờ trở đi ngươi đừng hẹp hòi với ta, nếu không... Kiếm trong tay ta cũng sẽ không nằm yên đâu."

Hắn không mặn không nhạt uy hiếp Nguyên Vô Thường một câu, đối phương liên tục gật đầu nói không dám.

Ông ta quả thật không dám, nghĩa đến một kiếm vừa nãy của Dương Bách Xuyên, Nguyên Vô Thường biết ông ta không thể đỡ nổi.

Mặc dù bề ngoài Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Đại Thừa Trung Kỳ, còn Nguyên Vô Thường có tu vi Đại Thừa viên mãn, nhưng sau khi chứng kiến một kiếm vừa nãy của Dương Bách Xuyên, Nguyên Vô Thường biết, có hai ông ta cũng không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên.

Ông ta là người có kinh nghiệm, biết nhìn xa, sau khi hiểu được sự chênh lệch thực lực giữa mình và Dương Bách Xuyên liền chuẩn bị từ nay về sau không giấu diếm Dương Bách Xuyên bất kỳ điều gì nữa, tránh bị Dương Bách Xuyên ghi hận, nói không chừng sẽ đoản mệnh.

Sau khi ông ta thay đổi thái độ, Dương Bách Xuyên cũng không nói gì thêm, dù sao muốn hành tẩu trong Vô Gian Cốc thì còn phải dựa vào ông ta.

Không cần thiết phải trở mặt.

Tuy Ma Hồn Châu quý giá, nhưng Dương Bách Xuyên cũng hiểu đạo lý, tránh để Nguyên Vô Thường bằng mặt không bằng lòng.

Đoạn đường kế tiếp của hai người coi như suôn sẻ, không có Ma Linh xuất hiện, chỉ có một số trận pháp đúng như lời Nguyên Vô Thường nói, ông ta chỉ dẫn rất rõ ràng, nơi nào nên đi thế nào, nơi nào có nguy hiểm, ông ta đều có thể giải quyết.

Cũng không hẳn là suôn sẻ trong suốt đường đi, nhưng cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.

Năm ngày sau, hai người ra khỏi khí ma sát mờ mịt, tầm mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, hai người đi đến một bãi cỏ đầy nắng.

"Cuối cùng cũng ra khỏi, trong đó quá ngột ngạt."

Dương Bách Xuyên không khỏi lẩm bẩm, vừa nói vừa đi về phía trước.

Lúc này Nguyên Vô Thường cũng vội vàng nói: "Dương thánh chủ không nên đi lung tung..."

Dương Bách Xuyên khó hiểu, hắn không phát hiện ở đây có gì không đúng, sức mạnh trong không khí cũng không còn khí ma sát nữa, cẩn thận cảm nhận lại lần nữa cũng chỉ thấy linh khí vô cùng thuần khiết của trời đất, Càn Khôn cũng không nhận ra có gì sai.

Hắn nói: "Nơi này có vấn đề gì sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.