Triệu Viễn Thành chắp tay thành quyền và nói một câu với Dương Bách Xuyên trong lễ võ cổ, trên mặt ngoại trừ sự kiêng dè sâu sắc ra thì không còn một chút cuồng ngạo nào nữa.
Bây giờ, trong lòng Triệu Viễn Thành ngàn vạn lần tin tưởng chắc chắn Dương Bách Xuyên chính là tiên thiên cường giả của giới võ cổ trong truyền thuyết.
Trong mắt ba của Triệu Nam và Triệu Vũ Linh, nghe được lời của Triệu Viễn Thành thì vô cùng ngạc nhiên, đây vẫn là Triệu Viễn Thành kiêu ngạo ngang ngược sao?
Rất rõ ràng là ông ta đã chịu thua, hơn nữa nhìn qua là chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nhưng lập tức nghĩ lại cũng thấy bình thường, ông ta cũng quỳ xuống trước Dương Bách Xuyên, đã thua cũng phải khiến người ta nể phục.
Mà ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại là điều đương nhiên, nếu mà thần thức của sư phụ cũng không trấn áp được anh, vậy Triệu Viễn Thành cũng không phải là võ cổ giả mà là tu chân giả, đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng tin là ngay cả tu chân giả cũng không có mấy người có thể chống lại sự uy áp của sư phụ.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh rồi xoay người, nhìn về phía ba của Triệu Nam, coi như là không so đo với Triệu Viễn Thành nữa.
Còn đối với ba của Triệu Nam, Dương Bách Xuyên lại bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi, dù sao cũng là ba vợ tương lai, tay anh bỏ vào túi, trong đầu khẽ động và lấy một viên đan Tôi Thể từ trong không gian bình Càn Khôn ra, đưa tới trước mặt Triệu Viễn Hiền nói: “Bác trai, lần đầu gặp mặt, đây là tấm lòng nho nhỏ của đứa cháu này, mong bác nhận lấy, đan này tên là đan Tôi Thể, dùng có thể thải độc và rèn luyện cơ thể, cường hóa máu thịt gân cốt.”
Dương Bách Xuyên nói rất dễ nghe, nhưng lọt vào tai Triệu Viễn Hiền lại hoàn toàn khác, ông ấy là võ cổ giả, biết rất rõ viên mà Dương Bách Xuyên lấy ra là đan Tôi Thể giá trị.
Nếu như có thể ăn vào Tôi Thể một lần, sẽ có rất nhiều lợi ích đối với võ đạo ngày sau của ông ta, coi như là tiến thêm một bước đạt tới Ám Kình tầng sáu cũng không phải việc khó.
Triệu Viễn Hiền nghĩ tới Dương Bách Xuyên là người của tông môn cổ xưa nào đó, nhưng sau khi anh lấy đan Tôi Thể ra, ở trong lòng ông ta lại đề cao thân phận đằng sau của Dương Bách Xuyên.
Anh hẳn là người của tông môn nào đó, hơn nữa còn là tông môn có thế lực rất mạnh mẽ, nếu không sao có thể tùy tiện lấy ra một viên đan Tôi Thể đưa cho người khác được?
Trong lòng Triệu Viễn Hiền như có sóng biển dâng trào, kìm lòng không được mà vươn tay nhận lấy đan Tôi Thể Dương Bách Xuyên đưa, trong ánh mắt kích động phát ra ánh sáng rực rỡ.
Có một viên đan Tôi Thể này, chỉ cần vài ngày là ông ấy có thể bước vào Ám Kình tầng sáu rồi, xem anh hai sau này còn dám đắc ý ở trước mặt mình nữa không?
“Cảm ơn cháu trai tốt~” Triệu Viễn Hiền rất kích động nói cảm ơn.
Mà giờ khắc này, trên mặt Triệu Nam rất tự hào, nhìn dáng vẻ của ba mình lúc này, sau này nhất định sẽ ủng hộ cô ấy qua lại với Dương Bách Xuyên.
Về phần ba con Triệu Viễn Thành và Triệu Vũ Linh ở một bên, nhìn thấy Dương Bách Xuyên tặng cho Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, tròng mắt đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể hối hận trong lòng.
Nhất là Triệu Vũ Linh, thậm chí anh ta ở trong lòng oán giận ba mình, nếu ông ta không gây mâu thuẫn với Dương Bách Xuyên, nói không chừng giờ khắc này ba con bọn họ cũng sẽ nhận được lễ vật từ Dương Bách Xuyên.