Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4017: Oan gia ngõ hẹp



Núi Chí Tôn có thể đến Yêu tộc cũng có chút ngoài dự liệu của Dương Bách Xuyên, nhưng nghĩ lại lão đầu làm ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn cũng thấy sảng khoái.

Tiên lực xuyên thấu qua phía chân trời có thể nhìn thấy mọi nơi của đảo Tán Tiên, hơn nữa linh khí xung quanh đảo Tán Tiên đều tập trung về núi Chí Tôn, muốn không thu hút cao thủ cũng khó.

'Tứ đại Yêu tộc xuất hiện ở đây rõ ràng là cao thủ.

Có thể nói chuyện với Tán Tiên lục chuyển đỉnh phong mà không hề cố kỵ, hẳn là cùng một cấp bậc.

Dương Bách Xuyên cũng nghe được lão ông tóc bạc Đan Hùng Tỉnh nói, cái gì mà tứ đại yêu Hắc Hồ, Cuồng Sư, Ngân Điêu, Hồng Đầu Ngô đều tới từ đảo Tán Tiên Man Hoang.

Nhìn có vẻ như không phải loại lương thiện.

Cái tên Cuồng Sư kia nhìn giống như một tên lỗ mãng, vừa nói chuyện vừa đi về phía cung Chí Tôn, hơn nữa ánh mắt rực lửa còn nhìn châm chằm vào kiếm Lục Giáp đang trôi lơ lửng trước cửa cung Chí Tôn, dáng vẻ như muốn cướp đoạt...

Điểm này làm cho Dương Bách Xuyên không biết đại hán này ngốc thật, hay là giả vờ.

Nhưng hẳn cũng không đi nhắc nhở, nếu hiện tại lại gần thì sẽ bị kiếm Lục Giáp chém chết.

Ba Tán Tiên của Nhân tộc, Đan Hùng Tinh, Đoạn Niên Hoa, Tam Ngư Nhi cũng không có ý định nhắc nhở, rõ ràng bọn họ cũng có suy nghĩ ác độc.

Đối phương là Yêu tộc, nhưng trong bốn bọn họ lại có người hiểu biết.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nữ tử mặc đồ đen, cũng chính là Ngân Hồ mà Đan Hùng Tính từng nhắc tới: "Cưỡng Sư, quay lại đây, cẩn thận có bẫy”

Yêu tộc tên Cuồng Sư nghe được nữ tử nhắc nhở thì dừng bước, nhưng cũng không quay lại mà chỉ nghiêng đầu nói: “Còn có bẫy gì được? Đợi ta đi trước lấy thanh bảo kiếm kia về, Nhân tộc không có bản lĩnh lấy kiếm thì để ta lấy”

Lúc này, một thanh niên lạnh lùng tên Ngân Điêu nói với Cuồng Sư: “Ngu xuẩn, Hắc Hồ tỷ tỷ bảo ngươi quay lại thì cứ quay lại đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Khí tức của thanh kiếm kia siêu phàm, đâu có dễ dàng lấy như vậy, nếu dễ thế thì đám Tán Tiên nhân tộc này cộng lại cũng hơn hai trăm người, bọn họ đã lấy từ lâu rồi, còn đợi có chúng ta tới chắc?”

“Hừ ~” Cưỡng Sư nghe Ngân Điêu nói vậy thì sững người, ngẫm nghĩ lại hình như cũng có chút đạo lý, cũng không quan tâm tới Ngân Điêu chửi hẳn ngu: “Vậy..ta nghe Hắc Hồ tỷ tỷ."

Dứt lời, hắn lui trở về.

“Hắc Hồ đại tỷ chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?” Một gã thiếu niên tóc đỏ nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên hẳn hỏi Hắc Hồ.

Thiếu niên này nhìn qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, lời nói rất bình thường nhưng lại luôn mang đến cho người ta một cảm giác nham hiểm.

Hắn chính là Hồng Đầu Ngô, bản thể là rết đầu đỏ, vậy nên sau khi tu luyện hóa hình thì lấy tên là Hồng Đầu Ngô.

“Đợi đã rồi tính, nơi này nhìn qua có chút cổ quái, đợi binh sĩ Yêu tộc của chúng ta tới đây rồi nói, dù sao nơi này cũng là cung Chí Tôn của nhân tộc, nghe nói là đạo tràng của Thiên Tà Chí Tôn.

Nếu thật sự dễ đi vào như vậy, những tần tiên này đã sớm đi vào, không đến mức trốn ở bên rìa quảng trường, hơn nữa các ngươi không cảm thấy không khí có dấu vết đánh nhau sao, thậm chí còn có hơi thở của đại tán tiên lão tổ, chúng ta đều quen biết với mấy người bọn họ, khí tức sẽ không sai được.

Nhưng kỳ quái là trong không khí có khí tức của nguyên thần để lại, hơn nữa còn có mùi vị của tử vong, nhìn quảng trường mà xem một vùng đất trắng ngọc lớn đã biến thành tro bụi, nhìn như đã bị lực lượng cường đại phá hủy, còn cả bên kia...Các ngươi nhìn xem là ai?"

Vừa nói, Hắc Hồ vừa nhìn vào trong góc.

Chính là Dương Bách Xuyên và Lục Nhĩ Mi Hầu.

“Đó không phải là..~ Phía sau nhân tộc kia là.. là sát tỉnh kia, sao hắn cũng ở đây?” Cưỡng Sư nhìn qua thì thấy Dương Bách Xuyên, nhìn phía sau mới thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngồi thiền.

“Đúng là sát tinh kia, oan gia ngõ hẹp, lần này không được tha cho con khỉ kia được” Ngân Điêu trừng đôi mắt ưng nói

“Đúng, Hắc Hồ tỷ tỷ, lần này không được bỏ qua cho con khi chết tiệt kia” Hồng Đầu Ngô nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắc Hồ gật đầu: “Đúng là không thể buông tha cho hẳn được, món nợ mà hắn gây ra cho bốn chúng ta những năm qua cũng nên tính kỹ rồi, trước tiên khoan hẵng quan tâm tới cung Chí Tôn, chúng ta xem Nhân tộc làm thế nào đã, qua xử lý con khỉ đáng ghét kia rồi nói."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.