Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 402



Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nên sốt ruột nói coi như là chờ đến ngày có công lực đầy đủ, cũng cần phương pháp song tu mới có thể loại bỏ, nghĩ về sau lại nói, đầu tiên phải lấy được sự tín nhiệm của cô mới được, khi hai bên đã có đủ sự tin tưởng với nhau rồi, đến lúc đó có thể nói ra phương pháp song tu.  

Đối với Độc Cô Vô Tình mà nói, lời nói của Dương Bách Xuyên thực sự là tin vui, ba năm qua cô cũng không tìm được biện pháp nào có thể giảm bớt bệnh tình, chứ đừng nói đến loại bỏ hoàn toàn?  

Dương Bách Xuyên nói châm cứu một lần có thể áp chế được 3 ngày, cứ cách ba ngày châm cứu một lần, chẳng phải đồng nghĩa với việc về sau cô chỉ cần đi theo bên người Dương Bách Xuyên thì chứng biểu cảm khác thường có thể biến mất hoàn toàn sao?  

Phương pháp như thế đối với cô chính là chuyện tốt lớn, sao có thể không muốn?  

Còn về phần anh nói nó sẽ tái phát vào mỗi buổi tối, điểm này Độc Cô Vô Tình hoàn toàn có thể xem nhẹ, bắt đầu từ sau mười một giờ đêm đi, giờ này đều là thời gian đi ngủ, nghỉ ngơi, có ảnh hưởng gì đâu?  

Chỉ cần có thể giúp cô trở lại giống như một người bình thường vào ban ngày, cô hoàn toàn có thể chấp nhận.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn nói, chờ công lực của anh đủ thì có thể loại bỏ hoàn toàn bệnh này, đây chính là hy vọng lớn.  

Nhưng cô cũng không biết Dương Bách Xuyên thật sự có thể làm được hay không, nhưng mà nghĩ lại thì anh cần gì phải lừa gạt cô.  

Nhìn Dương Bách Xuyên, cô mang theo sự thành khẩn nói: “Xin tiên sinh hãy châm cứu trị liệu, ân tình này của cậu Vô Tình vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nếu châm pháp của cậu có hiệu quả, Vô Tình hứa sẽ làm ba việc cho tiên sinh, nếu ngày sau có thể hoàn toàn loại bỏ bệnh này, gia tộc Ba Thục Độc Cô gia tộc của tôi sẽ nợ tiên sinh một ân tình.”  

Độc Cô Vô Tình cũng coi như là dốc hết vốn liếng, bản thân cô chính là cao thủ Ám Kình tầng tám, với ba điều kiện của cô, đặt ở trong giới võ cổ rất có trọng lượng, cuối cùng là gia tộc Ba Thục Độc Cô gia tộc thiếu một phần nhân tình, cái này càng lớn hơn.  

Dương Bách Xuyên cũng hiểu được phân lượng của việc Độc Cô Vô Tình này, trong lòng vui vẻ, chuyện này cũng rất đáng giá.  

“Nhìn xem tôi cũng không cần lên tiếng giữ cô ấy ở bên cạnh làm vệ sĩ, chính cô ấy tự nguyện sẽ ở lại, ha ha, vẫn là lão già cao minh.” Anh ở trong lòng khen ngợi sư phụ một câu.  

Ngay lập tức Dương Bách Xuyên giả mù nhìn Độc Cô Vô Tình nói: “Tôi học y, cứu người chính là chuyện cần làm, còn điều kiện thì cứ gạt qua một bên, tôi cũng không để ý, trước tiên tôi sẽ châm cứu trị bệnh cho cô.”   

“Tiên sinh thật có nghĩa lớn!” Độc Cô Vô Tình nghe được lời này của Dương Bách Xuyên, rất có chính nghĩa, nói thật trong lòng cô rất cảm động.  

Nhưng mà một giây sau, Dương Bách Xuyên nói một câu lại khiến cho cô giận tím mặt.  

“Vậy thì cô c ởi quần áo đi!” Dương Bách Xuyên nói.  

Bốp ~  

“Khốn nạn ~”  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, khí lạnh trên mặt Độc Cô Vô Tình phát tác, nhanh như tia chớp rút nhuyễn kiếm ra đâm vào cổ Dương Bách Xuyên, cô không nghĩ tới Dương Bách Xuyên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cô.  

Mà Dương Bách Xuyên thì sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận được thanh kiếm lạnh lẽo của Độc Cô Vô Tình truyền tới, toàn thân anh toát mồ hôi lạnh, cũng phản ứng lại, lời nói của anh không rõ ràng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.