“Hừ... Một oắt con vắt mũi chưa sạch như ngươi mà cũng dám cười nhạo ông đây hả? Chỉ là hậu duệ của một Phi Tiên Thần Điêu nhỏ bé, đến cả tổ tông của ngươi cũng chẳng có gan cười chê ông đây, vậy mà nhóc con nhà ngươi lại dám ư... Sau này phải cung kính gọi ta một tiếng điểu gia nghe chưa, bằng không ta sẽ ăn luôn cả ngươi đấy! Ranh con, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý kính già yêu trẻ hả..?
Cả thẳng nhóc nhà ngươi nữa, chẳng tốt lành gì sất, Sư phụ ngươi, tức lão già khốn nạn Vân Thiên Tà đấy, rõ ràng trước kia đã hứa sẽ mang ông đây ra ngoài, thề thốt rằng chỉ căn ông đây giúp lão, lão sẽ hầu ăn hầu uống ông đây cả đi kết quả thì sao?
Lão già khốn nạn đó dám để ông đây chờ tại Chí Tôn cung rác rưởi này tận mấy chục nghìn năm, hại ông đây suýt chết đói, chờ mãi mới đợi được đến lúc lão già khốn nạn đó già đi.. Không ngờ lại rơi vào kết cục đánh mất Tiên thể, còn mỗi nguyên thần. Vốn ta định tới tìm lão tính sở, nhưng trông thấy lão đáng thương như vậy nên ta quyết định bỏ qua.
Hơn nữa còn tốt bụng truyền thụ cho lão bí pháp đúc lại Tiên thể, kết quả thì sao? Lão già khốn nạn, thứ đàn ông tệ bạc, đồ con rùa rụt đầu không có lương tâm! Sau khi thành công đúc lại Tiên thể, chẳng những hủy luôn Chí Tôn cung, còn nhốt ta ở đây, nói gì mà sau này hãy đi theo đồ đệ hẳn, chẳng những được ăn ngon mặc đẹp còn có người hầu hạ, người ông ta nói chính là nhóc đúng không?
Nhóc con, sao giờ nhóc mới tới? Sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi là một lo già khốn nạn không hơn không kém, ông đây thấy nhóc cũng là một thẳng ranh khốn kiếp, đúng là sư đồ, chẳng tên nào tốt cả..”
Chim Thần Ma giống hệt một chiếc radio, cứ ra rả ra rả không ngừng nghỉ, hệt như miệng bị lọt gió vậy.
Ban đầu, Dương Bách Xuyên chỉ bình tĩnh đứng nghe Hắc Điểu mắng lão nhân xối xả, không ngóc đầu dậy được, còn tiện thể chắt lọc thông tin, sắp xếp lại đầu đuôi sự việc từ những lời mắng nhiếc khùng điên của chim Thần Ma.
Có điều chưa được bao lâu, lửa đạn đã lan tới chỗ hắn.
Càng nghe, họ Dương cảng tức...
Cuối cùng hẳn cũng biết tại sao ông giả chết tiệt không dẫn con chim này theo, miệng lọt gió cỡ này, không bị ông già giết chết là may mắn lắm rồi.
Hiện tại, mặt mày Dương Bách Xuyên đã tối đen như mực, nhưng trong đầu vẫn còn nhớ rõ những lời ông già giới thiệu về con chim này trong ngọc giản, gì mà tuy có hơi đáng ghét.. nhưng tuyệt đối đừng giết chết...
Lúc nghe không để ý, giờ cuối cùng cũng hiểu...
Con chim rắc rối này thật sự rất lâm mồm, thậm chí tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác nó là một con chim bị bệnh thần kinh, thích nói điên nói khùng.
Chim Thần Ma vẫn còn đang miệt mài mảng sư phụ và Dương Bách Xuyên xối xả.
Ngay lúc Dương Bách Xuyên sắp nhịn hết nổi, chồn con đã giành trước một bước ra tay.
“Chít!"
Một vệt sáng loé lên.
“Chồn con, không được....”
Dương Bách Xuyên thấy chồn con bất ngờ xông lên thì hoảng lảm, vội hét thất thanh.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
“Chao ôi, đồ súc sinh nhà ngươi, tính lấy mạng của ông đây hay gì...”
Chim Thần Ma hét thảm một tiếng, lông chim bay đầy trời, còn bị một vuốt của chồn con đánh cho rớt khỏi nhánh cây.
Dù vậy, cái mỏ của con chim vẫn không dừng lại, tiếp tục mắng xối xả..
Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn biết sau khi chồn con nghe thấy câu can ngăn của mình sẽ hạ trảo lưu tình, chứ không kiểu gì nó cũng xông tới giết chết chim Thần Ma cho xem.
Bên cạnh đó, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy rất khó hiểu, nếu con Hắc Điểu này là chim Thần Ma số một Tam giới như nó vừa giới thiệu thì tại sao lại khinh địch đến độ bị một vuốt của chồn con đánh bay?
Không bàn tới chuyện con chim này có phải số một thật không, nhưng nếu là thứ ông già để lại thì hắn sẽ không kém cỏi tới vậy chứ nhỉ?
Dương Bách Xuyên nghĩ thầm trong lòng, nhưng thực tế cho thấy con chim Thần Ma này yếu thật.
Hoá ra chỉ là con hổ giấy.
Chim Thần Ma cái khỉ khô.
Ban đầu Dương Bách Xuyên nghĩ vậy thật, nhưng càng ngẫm lại càng thấy không đúng, hắn chợt nghĩ đến những lời điên khủng mà con chim Thần Ma thốt ra ban nấy, nếu hẳn nhớ không lầm thì nó nói chính nó là người đã dạy cho ông giả bí pháp đúc lại Tiên thể thì phải?
Thế rồi, hẳn lại nhớ tới dù mới gặp lần đầu nhưng con chim này lại có thể nhận ra ngay thân phận của chồn con, xem ra nó không hề tăm thường.
Từ hai chỉ tiết nêu trên, có thể thấy con chim mỏ hỗn đó tuyệt đối không phải con chim bình thường.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên vội hướng mắt về phía chim Thần Ma vừa bị chồn con đẩy rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi, miệng không ngừng gào thét kia... Để rồi nhìn thấy một cảnh vô cùng chấn động.
Đó là hắn đã vô tình nhìn thấy từ miệng vết thương do chồn con cào rách trên người chim Thần Ma thình lình tỏa ra khí đen dày đặc, kế tiếp, miệng vết thương dần dăn khép lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Thần kỳ hơn là, một giọt máu chảy từ người chim Thần Ma xuống vừa hay rớt trúng một gốc cây khô quắt.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên tận mắt nhìn thấy gốc cây héo úa bừng sáng, bắt đầu chuyển xanh, chớp mắt một cái đã cao ngang đầu người, tràn trề sức sống.
Nắng hạn gặp mưa rào?
Trong đầu Dương Bách Xuyên lập tức hiện ra câu nói này.
Bấy giờ, con chim miệng rộng vẫn lợn chết không sợ nước sôi, gân cổ mắng chồn con chem chẻm.
“Chít chít”
Chồn con ra sức kêu gào, có vẻ là tức lâm rồi, còn bày sẵn tư thế chuẩn bị nhào tới đập con chim một trận luôn cơ.
Sau khi hoàn hồn, Dương Bách Xuyên vội vàng bật dậy túm lấy chồn con, không cho nó làm bậy.
Sau đó hắn quay sang nhìn chim Thần Ma chằm chằm, hai mắt sáng rực như đèn pha.