Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng đàn ông không so đo với phụ nữ.
Vừa quay đầu, nhìn thấy bên kia có một cô gái nhìn qua rất trẻ, đang vùi đầu đóng dấu tài liệu, có lẽ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Suy nghĩ một chút, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi tìm cô gái này.
Sau khi Đường Song Song đóng dấu xong một đống tài liệu, thở ra một hơi, cô tốt nghiệp đại học bằng cấp thấp, tìm rất nhiều công tác nhưng người ta đều ghét bỏ bằng cấp của cô thấp, không có kinh nghiệm công tác, dưới sự trợ giúp của bạn bè đi vào công ty bán hàng Cảnh Viên.
Công ty này rất lớn, không chỉ bán bất động sản còn bán nhà second-hand qua người môi giới. Ở trong mắt cô, đây là một công ty có thực lực có bối cảnh, vào công ty được ba tháng, vừa được chuyển lên làm chính thức gần đây, cô rất quý trọng công tác có tính chất tiêu thụ này, cũng tràn đầy mong đợi.
Bình thường bán được một căn nhà sẽ được trích phần trăm rất nhiều, thậm chí chỉ cần bán được một căn biệt thự bất kỳ của công ty, cô sẽ được trích phần trăm rất lớn.
Sau khi nhìn thấy đồng nghiệp bán được biệt thự, mua được xem, điều này làm cho cô rất hâm mộ. Trong lòng cũng rất muốn cố gắng công tác, tranh thủ mua được phòng, cũng kiếm chút học phí cho em trai học đại học.
Qua ba tháng thực tập, cô cũng coi như là một nhân viên chính thức, tràn ngập mong đợi về tương lai. Đáng tiếc đến tận bây giờ, cô vẫn chưa bán được một căn nhà nào cả. Thậm chí cả nghiệp vụ cấp hai bán nhà second-hand của người môi giới mà đồng nghiệp chướng mắt cô cũng không hoàn thành được, mỗi ngày chỉ có thể giúp đỡ các đồng nghiệp khác đóng dấu tài liệu, diễn vai quần chúng.
Điều này làm cho cô vô cùng mất mát.
Trong lúc suy nghĩ của cô đang bay loạn, nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Vừa quay đầu thì thấy một nam một nữ đi đến chỗ cô, nam nhìn qua tuổi không lớn, lớn lên đẹp trai, làn da trắng nõn, cảm giác giống như các idol trong phim Hàn.
Nữ mặc một bộ váy dài màu đen, tóc búi lên cao, rất cổ điển, rất đẹp.
Cô nở nụ cười theo bản năng, dùng hết nghiệp vụ đã được huấn luyện từ trước, nói: “Kính chào quý ngài, quý cô, tôi là Đường Song Song, tôi có thể giúp được gì cho hai vị không ạ?”
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng đụng phải một nhân viên mang theo nụ cười, cười ha ha nói: “Tôi muốn mua một căn biệt thực, cô có thể giới thiệu qua cho tôi hay không?”
Lúc này, Trương Thiền Thiên đứng cách đó không xa nghe được lời nói của Dương Bách Xuyên, trong lòng nở nụ cười khinh miệt, nói thầm: “Nghèo hèn, đến xem biệt thự cho bõ cơn nghiện chứ gì? Bà đây đã gặp nhiều người làm ra vẻ giống như mày rồi, cũng tốt, để tay mơ như Đường Song Song tiếp đãi mày cũng được.”
Nói thầm trong lòng xong, Trương Thiền Thiên tiếp tục ngồi một bên nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngó ra ngoài nhìn xem có nhà giàu nào đi BMW đến đây mua nhà hay không, cô ta chỉ cần chờ tiếp đãi những người giàu có.
Đối với người mới mới gia nhập ngành sản xuất tiêu thụ như Đường Song Song, bây giờ cô mới ra trường không lâu, vẫn ngây thơ như tờ giấy trắng, có khách hàng đến, không quan tâm người ta có mua hay không, cần phải nỗ lực làm tốt công tác tiếp đãi.
Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi chuyện, Đường Song Song sắp xếp một chút ngôn từ, cười nói: “Quý khách, anh có thể nói qua yêu cầu của anh về biệt thự không ạ?”
“To một chút, hai ba tầng, có sân riêng, cần yên tĩnh, không khí trong lành!” Dương Bách Xuyên nói ra điều kiện trong lòng.
Sau đó Đường Song Song tìm một ít hình ảnh mẫu, nghiêm túc tra tìm cho Dương Bách Xuyên, cuối cùng tìm được hai ba căn phù hợp với điều kiện của Dương Bách Xuyên. Đáng tiếc đều là bất động sản hoặc đang xây dựng, hoặc chưa khởi công, hoặc vừa mới xây thô sơ.
Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên lại cần một căn nhà có thể nhanh chóng chuyển vào ở, anh sốt ruột luyện đan tu luyện tăng lên thực lực.