Đứng tại chỗ nghe, quả nhiên là âm thanh của dòng nước, âm thanh không nhỏ, có lẽ là một dòng sông ngầm rất lớn.
Thúc giục Khâu Vân chạy nhanh đuổi đến đó.
Chưa đi được mấy bước đã thấy ánh sáng xuất hiện phía trước, quả nhiên có người.
Từ xa nhìn thấy ba bóng người, trong tay cầm đèn phin, bên cạnh ba người đó là một dòng sông ngầm có bề rộng hơn 20 mét, cạnh bờ có một con thuyền, hình như đang dọn đồ lên trên thuyền.
Dương Bách Xuyên quen biết cả ba người này.
Một trai hai gái, nam chính là Trần Bách Vạn, hai nữ một người là người phụ nữ từng vụng trộm với tên người mù, người còn lại là nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm, người đã từng chặn giết anh cùng với Trần Bách Vạn.
“Nhanh chóng lấy hết đá quý và vàng đi, những cái khác không cần mang theo ~” Trong âm thanh của Trần Bách Vạn lộ ra sự nôn nóng, bộ dáng có tai họa sắp đến.
Hôm nay anh ta đã bị Dương Bách Xuyên dọa đến, từ giây phút Dương Bách Xuyên dùng kiếm chém đứt đầu của Mã Hưng Điền, anh ta biết mình không có sức chống lại. Mặc dù lúc đó còn có một cao thủ dùng độc ở, nhưng Trần Bách Vạn và tên người mù không hòa thuận, không dám đặt hết hy vọng lên trên người tên người mù, nên đã chạy trốn từ địa đạo dưới giường đất trong nội thất.
Sau khi đi vào lối đi bí mật, anh ta vội vã tìm được hai người phụ nữ của mình, chuẩn bị mang theo bọn họ và đống của cải được tích lũy từ nhiều năm chuẩn bị chạy trốn bằng sông ngầm.
Vài chục năm trước, sau khi phát hiện nơi này có bảo tàng được giặc cỏ để lại, Trần Bách Vạn vẫn luôn tìm kiếm ba mẹ của Khâu Vân để lấy được tin tức về bảo tàng dưới hang động đá vôi, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Tìm kiếm mười mấy năm, gần như đào hết ba thước đất của hang động đá vôi này vẫn không tìm được bảo tàng, nhưng lại phát hiện được một con đường nối liền với bên ngoài ở nơi này, đi theo sông ngầm ra thẳng chỗ gần huyện Khánh, là một thông đạo bí mật dùng để chạy trốn.
Trải qua khai phá xây dựng lại, cuối cùng có thể dùng một con thuyền nhỏ để chèo ra ngoài. Hôm nay Dương Bách Xuyên giết đến hang ổ, anh ta chỉ có thể chạy trốn từ chỗ này, mang theo cả của cải cất giấu ở nơi này.
Dương Bách Xuyên cho Trần Bách Vạn một loại cảm giác chết chóc, quá mức tà ác. Anh ta không dám đảm bảo tên người mù có thể bắt được Dương Bách Xuyên, cũng không dám đảm bảo Dương Bách Xuyên có thể chạy trốn khỏi tay của tên người mù hay không, sau đó phát hiện lối đi bí mật đuổi theo, vì vậy anh ta vô cùng sốt ruột.
Cảm thấy trong lòng cực kỳ hốt hoảng.
Từ xa Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba người Trần Bách Vạn đang dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, nở nụ cười lạnh lùng, nhảy lên dùng kiếm đâm thẳng về phía Trần Bách Vạn.
Trần Bách Vạn giống như vừa may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt của chim ưng, trong lòng vô cùng cảnh giác. Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên ra tay đâm kiếm đến, anh ta đã cảm giác được sự kỳ lạ trong luồng gió. Đột nhiên quay đầu, sau khi thấy rõ Dương Bách Xuyên dùng kiếm đâm đ ến, cả người bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Thấy mũi kiếm của Dương Bách Xuyên đến gần, không kịp tránh né, anh ta cũng không nắm chắc có thể đỡ được kiếm của Dương Bách Xuyên hay không, thuận tay đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đỡ một kiếm của Dương Bách Xuyên, sau đó không quay đầu lại nhảy thẳng vào trong sông ngầm.
“Phụt ~ a ~”
Dương Bách Xuyên cũng không ngờ được Trần Bách Vạn lại không biết xấu hổ thẳng tay như vậy, đẩy người phụ nữ từng vụng trộm với tên người mù làm bia đỡ đạn, ngay lập tức người phụ nữ này bị một kiếm của anh đâm chết tại chỗ.
Trần Bách Vạn cũng đã nhảy vào sông ngầm chạy trốn, lúc này Khâu Vận lớn tiếng nói: “Tiên sinh, cẩn thận ~”
Không cần Khâu Vân nhắc nhở, anh đã cảm nhận được có người đánh lén sau lưng, thuận thế đâm thẳng kiếm ra sau.