Dương Bách Xuyên nhanh chóng kéo Lục Vũ Thư đầy sát khí lại, nói để anh đòi lại công bằng cho cô.
Lục Tuyết Hi là một người tu luyện từ thế giới núi và biển, trong mắt cô ấy không thể hình thành khái niệm hai chữ, Dương Bách Xuyên sợ rằng cô ấy sẽ giết Trường Mao, dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một người bình thường, giết người là vi phạm pháp luật, sẽ gặp rắc rối lớn.
Dưới sự thuyết phục của Dương Bách Xuyên, Lục Tuyết Hi hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống lại.
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nheo mắt lại, nhìn Trường Mao nói: “Cái tay nào thì ngoan ngoãn chìa ra đây?”
“Ha~ Nhóc con có biết ông đây là ai không? Hãy đến thị trấn Cao Nguyên rồi hỏi thăm ông đây…”
“A!”
Trường Mao còn chưa kịp nói hết hai chữ trong miệng, Dương Bách Xuyên đã nắm lấy tay hắn ta, cắm một chiếc đũa vào mu bàn tay hắn ta, cắm trên bàn ăn lằm hắn ta hét lên một tiếng như lợn bị giết thịt.
Ba người còn lại đi theo Trường Mao đều sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên, nói trắng ra là ngày thường bọn họ chỉ giở trò đồi bại ở thị trấn nhỏ, chưa từng thấy qua việc lớn gì trên đời.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy đũa đâm vào mu bàn tay của Trường Mao rồi rồi đóng xuống bàn gỗ, máu chảy ròng ròng, nói không sợ là giả, không một ai dám tiến tới giúp đỡ hắn ta.
“A!”
Trường Mao vẫn đang rống lên vì đau.
Dương Bách Xuyên lại cười tủm tỉm nói: “Sau này nhớ học tốt hơn nữa nhé. Hôm nay anh gặp phải tôi đấy, chứ lỡ mà đụng phải người khác, có khi cái mạng nhỏ của anh cũng không còn, xin lỗi đi, nói xin lỗi xong tôi sẽ thả anh ra.”
“Ông nội tha mạng, xin lỗi bà nội, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi là đồ mắt chó, sau này phải là người tốt, cầu xin ông nội tha mạng.” Trường Mao run sợ cầu xin, khi Dương Bách Xuyên nhìn hắn ta, ánh mắt họ giao nhau, lộ ra một vầng sáng khiến cho trong lòng hắn ta lạnh lẽo, cảm thấy giống như anh sẽ lập tức giết hắn ta.
Hắn ta sợ đến nỗi lúc nhận ra thì quần cũng đã ướt hết rồi.
Ngửi thấy một mùi lạ, Dương Bách Xuyên hừ lạnh: “Cút ngay đi ~”
Vừa nói, anh vừa rút đôi đũa ra khỏi bàn gỗ, vẫn cắm chúng trong mu bàn tay của Trường Mao.
Trường Mao như được giải thoát, hét lên nắm bàn tay chạy ra khỏi cửa hàng.
Dương Bách Xuyên làm cho Trường Mao sợ đến mức tè ra quần nên không có tâm trạng ăn uống gì nữa, tính tiền xong rồi rời đi.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ mà thôi, nhưng có thể thấy tính khí của Lục Tuyết Hi rất dễ bộc phát, nếu hôm nay anh không ngăn cô ấy lại, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng cô ấy có khi sẽ giế t chết Trường Mao ngay tại chỗ.
Vừa rồi, anh cảm nhận rất rõ ràng sát khí trong mắt cô ấy.
Có hơi đau đầu, nếu mang bà cô này bên người thì không biết sau này sẽ ra sao, về sau nhỡ mà có gặp chuyện gì thì vẫn nên trong trừng cô ấy thật tốt.
Để lấy xe từ ga ra ra, Dương Bách Xuyên cùng hai người đẹp trở về cố đô.
Trên đường đi, Lục Vũ Thư đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu bỗng biến thành một đứa bé tò mò, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Lên xe rồi, tại sao cô cứ há hốc mồm không ngừng, cái loại xe ngựa kỳ lạ nào có thể chạy mà không cần ngựa, Dương Bách Xuyên nói với cô là nó chạy bằng xăng, sau đó cô lại suy một ra ba, rồi hỏi đến cách làm sao để luyện chế xăng…
Những câu hỏi như thế này khiến Dương Bách Xuyên suýt khóc, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, anh giận dữ nói: “Chết tiệt cô im đi cho tôi nhờ.”