Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 495



Bước vào biệt thự, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phúc lớn lên rồi trong nháy mắt biến mất, ba người Kiều Phúc ở biệt thự rất đặc biệt, không ai biết về ba người họ, Dương Bách Xuyên cũng không nói cho người khác biết về sự tồn tại của ba người họ.  

Giấu Kiều Phúc và chị em nhà họ Ngô trong biệt thự chính là một bảo hiểm bí mật.  

Nhìn Khâu Vân đang đứng phía sau, Dương Bách Xuyên không nói gì, cô gái này là người không gây thêm rắc rối cho mình, không giống như Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi.  

“Khưu Vân, tầng ba là chỗ ở của tôi. Có rất nhiều phòng ở tầng một và tầng hai. Cô có thể tự tìm một phòng cho mình. Tôi có việc phải làm ở tầng hầm. Bảo họ đừng làm phiền tôi nhé.”  

“Vâng, tiên sinh.”  

Sau đó Dương Bách Xuyên bước vào tầng hầm.  

Trong sảnh ngầm, khi Kiều Phúc và chị em nhà họ Ngô nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, họ vội vàng chào hỏi nói: “Chào mừng tiên sinh về nhà.”  

“Ở nhà đừng khách sáo quá, mấy ngày nay tôi đi vắng trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?” Dương Bách Xuyên dừng lại bảo ba người đứng dậy.  

Lúc này, anh thấy ba người đều đang nhìn nhau, vẻ mặt rất kỳ quái.  

“Có gì muốn nói thì cứ việc nói đi.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa nhìn vào bộ dạng kỳ lạ của ba người.  

“Ờm ~ Thật ra không có chuyện gì, sau khi ngài rời đi, ba người chúng tôi đều đã tu luyện Phong Đô Quyết đến Đại Thành cấp một, chúng ta có thể đi giữa thanh thiên bạch nhật. Về sau chúng tôi có thể giúp ngài làm những việc lặt vặt, em gái là người mạnh mẽ nhất, cô ấy đã bước vào giai đoạn thứ hai của Phong Đô Quyết.” Ngô Mặc Hạ chậm rãi nói, đưa ra một tin tức tốt.  

Mới đây Dương Bách Xuyên giận Độc Cô Vô Tình và Lúc Tuyết Hi nên hơi hởn dỗi, không kiểm tra tình hình của cả ba, sau khi nghe những lời của Ngô Mặc Hạ, anh thực sự mới phát hiện ba người đã có sự khác biệt.  

Trước đây, ba người bọn họ ở trạng thái linh hồn, đi bộ bồng bềnh, bây giờ nhìn bọn họ ba người cũng giống như người bình thường, nếu không phải năng lực trong cơ thể bọn họ tràn ngập một luồng khí lạnh, thì không ai có thể nhìn ra bọn họ chỉ là ba cái linh hồn.  

Dương Bách Xuyên không biết nhiều về quỷ tu, kể cả sư phụ Thiên Tà của anh cũng vậy, anh nhớ rằng sư phụ đã nói rằng những người quỷ tu rất đặc biệt và bí ẩn trong cảnh giới tu luyện đặc thù, rất thần bí, không biết ba người họ sẽ có năng lực và thủ đoạn gì sau khi họ tu luyện Phong Đô Quyết thành công, anh không biết rõ điểm mạnh của họ là gì.  

Tuy nhiên, từ hơi thở của họ, anh cảm giác được sức mạnh trong cơ thể ba người tràn đầy khí lạnh, khiến anh có chút lạnh lẽo, thực lực hẳn là không thua kém gì những chiến binh cổ đại.  

Đặc biệt là Ngô Mặc Thu nhỏ tuổi nhất, Phong Đô Quyết đã ở giai đoạn thứ hai, hơi thở gấp gáp so với hai chị em Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc, hơi lạnh toát ra từ trên người cô bé thật là dọa người.  

Có lẽ chín cảnh giới tu luyện của Phong Đô Quyết khác với cảnh giới của người tu luyện, chắc hẳn đã tương đương với cảnh giới lớn của người tu luyện.  

Việc tu luyện của ba người tiến bộ là điều đáng mừng đối với Dương Bách Xuyên. Tâm trạng chán nản trước đây đã tốt hơn rất nhiều, ba người nói tốt đều động viên anh, đặc biệt là tiểu loli Ngô Mặc Thu, được Dương Bách Xuyên khen như hoa, cô bé đang rất hạnh phúc.  

Ngô Mặc Thu không thể không nói với Dương Bách Xuyên: “Thưa anh, về sau em có thể ra ngoài và sống ở đó không? Em có thể phục vụ anh trong cuộc sống hàng ngày không?” 

"Khụ khụ! Việc này không vội, về sau em có thể sống ở nơi ngoài, nhưng anh muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho những người phía trên, nếu chúng ta hấp tấp quá thì sẽ dọa họ sợ đấy.”  

“Về phần Kiều Phúc và Ngộ Mặc Hạ, tạm thời chỉ có thể cảm thấy có lỗi khi vẫn để các người vẫn sống ở dưới đây, hai người đang ẩn trong biệt thự, sau này tôi sẽ không bảo vệ sự an toàn của biệt thự, cũng không thể cho mọi người biết nơi ở của bạn, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.