Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 556



"Gì cơ? Vương tiền bối đến ư? Đi nào, ra ngoài đón tiếp." Triệu Trường Sinh đứng dậy, đích thân đi đón tiếp.  

Diệp Tái Thiên và ông cụ Nhiếp ở bên cạnh hỏi Triệu Viễn Hiền: "Là tiền bối Vương Huyền Cơ sao?"  

"Đúng là ngài ấy ạ."  

"Vậy thì chúng ta cùng đi đón tiếp."  

"Nên thế."  

Sau đó, một nhóm người đi cùng Triệu Trường Sinh ra cổng đón tiếp Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương. Hai người này đều nhân vật nổi tiếng giới võ cổ.  

Vương Huyền Cơ có danh xưng Thiết Khẩu Thần Toán, mà đạo trưởng Phương của Bạch Vân Quan là một trong số luyện đan sư ít ỏi giới võ cổ. Đương nhiên ông ta chỉ luyện chế một số loại đan dược nho nhỏ, nhưng cũng nhận được sự tôn kính của giới võ cổ.  

Trong hai người, Vương Huyền Cơ đã trên trăm tuổi, đạo trưởng Phương cũng tám chín chục tuổi, xét về tuổi tác thì bọn họ đều là tiền bối.  

Người thuộc các thế gia có mặt tại đây không dám sơ suất.  

Dương Bách Xuyên liếc nhìn Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình, mỉm cười bảo: "Chúng ta cũng đi góp vui nào, kẻo người khác lại bảo chúng ta không hiểu chuyện."  

Sau đó ba người cũng đi theo mọi người ra ngoài.  

Thoáng cái cả đại sảnh đã trống không.  

Lúc đi tới cổng, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cười sang sảng của Vương Huyền Cơ: "Trường Sinh à, lão phu không mời mà tới, đừng trách nhé!"

“Tiền bối Vương nói đùa, ngài đến tôi cũng không đủ tư cách mời được ~ thực ra mấy ngày này tôi đang muốn đi thăm ngài.”  

“Ha ha, vì một tiểu bối nhà họ Triệu nên hôm nay Huyền Cơ huynh mới đến, tôi cũng bị huynh ấy kéo đến đây.”  

“Khắp Yến Kinh ai không biết Phương huynh và Trường Sinh thân thiết hơn chứ, nên tôi phải bắt huynh theo cùng rồi ha ha ha ~”  

Mọi người sôi nổi nói chuyện tán gẫu với nhau, ba người Dương Bách Xuyên lại rất điệu thấp tránh ở mặt sau của đám người.  

Lúc này đạo trưởng Phương lấy ra một cái hồ lô nhỏ từ trong áo choàng rộng của mình, nói với Triệu Trường Sinh: “Hôm nay là đại thọ của Trường Sinh huynh, đúng lúc bần đạo luyện chế được ba viên đan Lưu Thông Máu, coi như là quà mừng đại thọ.”  

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy hồ lô nhỏ, nói: “Cảm ơn quà của đạo trưởng Phương, vậy tôi phải mặt dày nhận lấy. Đây chính là món quà mừng thọ tốt nhất mà tôi thu được trong hôm nay.”  

Đạo trưởng Phương cười ha ha, nói: “Trường Sinh huynh nói gì hồ đồ vậy, có Thiết Khẩu Thần Toán ở đây, ai dám nói quà mừng thọ hôm nay là một món quà hào phóng. Ha ha ha, hôm nay huynh phải nắm chắc cơ hội tốt, khả năng cao tiền bối Huyền Cơ sẽ bói một quẻ cho nhà họ Triệu, vượt qua đan Lưu Thông Máu của tôi gấp trăm lần.”  

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh đỏ bừng lên, nhìn về phía Vương Huyền Cơ, ông ta biết đạo trưởng Phương không nói sai, có thể có được một quẻ của Thiết Khẩu Thần Toán đã vượt qua rất nhiều quà mừng thọ.  

“Đừng quá sốt ruột, chờ nghi lễ đại thọ kết thúc, hôm nay bần đạo sẽ bói một quẻ cho Trường Sinh.” Vương Huyền Cơ cười ha ha, nói.  

Một câu này của Vương Huyền Cơ không khác gì một lời hứa, làm cho Triệu Trường Sinh suýt chút nữa ngất xỉu vì quá vui.  

Lúc này có quà mừng thọ của đạo trưởng Phương mở đầu, mấy đại thế gia sôi nổi đưa quà mừng lên.  

Các thế gia tặng quà chắc chắn sẽ không giống người bình thường đem quà đặt ở chỗ đăng ký. Mọi người đều sĩ diện, vì muốn có mặt mũi trước mặt nhà họ Triệu và các võ cổ đồng đạo, ít nhất phải cho chủ nhân cảm thấy quá mừng trong tay có giá trị. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.