Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 560



Trải qua sự chỉ điểm của Vương Huyền Cơ, đạo trưởng Phương tin tưởng không chút nghi ngờ đặt ánh mắt tìm kiếm từ phía Đông Bắc. Ông ta biết Vương Huyền Cơ đã đạt đến Ám Kình chín tầng đoạn đỉnh, chỉ thiếu một bước sẽ trở thành nhân vật giống như thần thoại bẩm sinh, chắc chắn cảm giác của ông ấy sẽ không sai.  

Vài phút sau, đạo trưởng dời từng món quà mừng thọ, ánh mắt đặt lên trên một bình sứ nhỏ bằng nắm tay trẻ con ở trong góc, cả người run rẩy.  

Vươn tay kích động cầm bình sứ nhỏ bị vứt bỏ bừa bãi trong đống quà mừng thọ lên, cầm trong tay.  

“Chính là cái này ~ chính là cái này ~”  

Sắc mặt của đạo trưởng Phương đỏ bừng.  

Cầm bình sứ nhỏ trong tay, mùi hương kia càng thêm nồng đậm, một tác phẩm làm cho tinh thần sảng khoái.  

Rất nhiều người nghi hoặc nhìn bình sứ nhỏ trong tay của đạo trưởng Phương, nhìn qua chỉ là một bình sứ làm từ tài liệu bình thường, giống như lấy ra từ trong đống hàng sản xuất hàng loạt, loại đồ sứ này rất thường thấy.  

Bình sứ bình thường, vậy trân quý chỉ có thể là đan dược trong bình sứ.  

Cũng không biết là đan dược gì sẽ làm một luyện đan sư như đạo trưởng Phương kích động như vậy.  

Hứng thú của mọi người dâng lên cao nhất.  

Giữa sân chỉ có hai người bình tĩnh, chính là Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình.  

Bình sứ trong tay của đạo trưởng Phương chính là quà mừng thọ của Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình cũng biết tứ trong bình sứ là gì.  

Chỉ có Vương Tông Nhân kinh ngạc nói: “Anh Bách Xuyên, đó không phải là quà mừng thọ của anh hay sao? Bên trong là đan dược gì vậy, lại làm đạo trưởng Phương kích động như vậy?”  

“Ha ha, đan dược bình thường thôi.” Dương Bách Xuyên nói với Vương Tông Nhân, có chút chua xót. Hôm nay anh sợ bị người phát hiện ra đan Bồi Nguyên nên lúc đóng gói coi như một món quà bình thường tặng ra ngoài, không nghĩ đến vẫn bị đạo trưởng Phương phát hiện. Thôi, cùng lắm thì sau này nhiều một chút rắc rối, bây giờ anh cũng không phải người sợ phiền phức.  

Trong lòng hiểu rõ một khi đan Bồi Nguyên xuất hiện trước mặt võ cổ giả, chắc chắn sẽ mang đến ích lợi lớn và tệ hại lớn.  

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng chỉ có thể bình tĩnh xem biến.  

Lúc này Triệu Trường Sinh mở miệng hỏi: “Đạo trưởng Phương, đây là...?”  

“Trường Sinh, hôm nay huynh có được bảo vật rồi, mặc dù bần đạo không biết đan dược trong bình sứ này là gì, nhưng cách bình sứ cũng cảm nhận được năng lượng và lực sinh cơ mạnh mẽ của nó. Đây tuyệt đối là món quà lớn nhất trong hôm nay ~” Vương Huyền Cơ nói.  

“Huyền Cơ huynh nói không sai, nếu bần đạo đoán không nhầm, đan dược trong bình chính là đan dược chân chính, có thể sánh ngang với đan dược được truyền lưu ra của các tông môn lánh đời ba mươi năm trước.” Đạo trưởng Phương nói tiếp, vừa nói chuyện vừa cẩn thận mở nắp bình ra.  

Ngay sau đó, một mùi hương thấm tâm nhập phổi lan tràn khắp toàn trường.  

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều ngửi được mùi hương này.  

“Mùi thật thơm ~”  

“Năng lượng dao động thật mạnh ~”  

“Chỉ sợ đúng như lời của tiền bối Vương, đây là quà mừng thọ đè ép tất cả.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.