Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 617



Về phần Thanh Tước, mục đích ban đầu là muốn dạy dỗ Dương Bách Xuyên một phen, nhưng sau khi nhìn thấy giấy tờ của Dương Bách Xuyên, vội vàng giơ tay lên, ngăn lại năm đồng nghiệp đang đi tới.  

Cấp bậc thiếu tướng là bộ phận đặc thù, đây không phải là thứ tầm thường ngu dốt có thể đạt được, điểm này cô ta vô cùng rõ ràng, biết rằng lần này đùa có hơi quá rồi.  

Sự kiêu ngạo trên người cũng thu liễm lại trong nháy mắt, vẻ mặt cô ta cung kính nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, thủ trưởng tên tôi là Thanh Tước, là đội trưởng tiểu đội đặc chiến bên Nam Quốc, cũng là người chịu trách nhiệm của thương đội quân đội, vừa rồi... Hiểu lầm, xin thủ trưởng tha thứ.”  

Dương Bách Xuyên cười ha ha, biết Thanh Tước chỉ là biệt danh của cô ta, thật ra anh cũng không có để ý chút nào.  

Đối mặt với lời xin lỗi của Thanh Tước, khóe miệng Dương Bách Xuyên hé ra nói: “Lời xin lỗi này của cô không có ý thành khẩn, vừa rồi không phải nói có phục vụ sao, có phải nên tìm cho tôi mấy cô gái Nam Quốc đến xin lỗi không, ha ha ~”  

“Ah ~” Ngay lập tức, sự kính trọng mà Thanh Tước vừa mới tỏ ra đối với Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn không còn, trong lòng hung hăng khinh bỉ anh, nhưng mà vẫn nói: “Không phải chỉ là gái Nam Quốc thôi sao? Nếu thủ trưởng có yêu cầu Thanh Tước có thể sắp xếp cho ngài, mười người phụ nữ của Nam Quốc có đủ không?”  

Nói xong, cô ta vẫy tay về phía một nhân viên phục vụ ở xa.  

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi, người phụ nữ này đúng là không biết nói đùa, vậy mà cô ta thật sự tìm sao.  

Anh vội vàng nói: “Đùa thôi, việc chính sự quan trọng hơn, tìm một chỗ nói chuyện đi.”  

“Ha ha, thủ trưởng, Thanh Tước là người từng trải, có muốn giải quyết vấn đề trong cuộc sống cho ngài trước rồi mới nói chuyện chính sau được không?” Sự kính nể của Thanh Tước đối với Dương Bách Xuyên đã biến mất hoàn toàn, cô ta là người quanh năm đi trên tuyến đường sinh tử, luôn là người phụ trách công việc ở thương đội Nam Quốc, gặp qua đủ loại người nên đã hoàn toàn quen chuyện này, cô ta cũng muốn thử giao lưu xem tính tình của Dương Bách Xuyên thế nào.  

Nếu anh thích nói giỡn, tôi sẽ chơi thật cho anh xem, không phải là tìm gái sao, Nam Quốc cái gì cũng thiếu, thứ duy nhất không thiếu chính là phụ nữ.  

Cả thế giới đều biết Nam Quốc là một quốc gia mất cân bằng tỷ lệ nam nữ, đương nhiên là phụ nữ nhiều hơn đàn ông, hơn nữa cái lượng nhiều hơn này không phải là một số nhỏ.  

Cũng may Nam Quốc là chế độ xã hội chủ nghĩa, nếu là chế độ quân chủ, làm không tốt thì một đàn ông có thể lấy mấy vợ cũng là chuyện bình thường.  

“Khụ khụ~ cái gì chứ, tôi chỉ nói đùa thôi, chuyện chính quan trọng hơn, chuyện chính quan trọng hơn.” Dương Bách Xuyên đối mặt với người phụ nữ này mà bị doạ đến nỗi trán đổ mồ hôi.  

Cô ta không chỉ phong tình lẳng lơ, còn là một người nói chuyện không có chút cố kỵ nào.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn đùa giỡn cô ta một chút, hiện tại thoạt nhìn thật đúng là không đùa giỡn được.  

Nếu thật sự tìm mười phụ nữ Nam Quốc cho anh, anh thật sự là không chịu nổi.  

“Không cần ư?” Thanh Tước cười đùa.  

“Không... Không cần, khụ khụ.” Dương Bách Xuyên bắt đầu đỏ mặt, anh phát hiện người phụ nữ này thật sự đã rèn luyện trăm năm đến thành tinh rồi.  

Mỗi nụ cười mỗi tiết tấu đều lộ ra sự mê hoặc, mấu chốt là đôi mắt to ngập nước của cô ta lúc nói chuyện sẽ phóng điện, làm cho Dương Bách Xuyên cũng không dám nhìn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.