Thủ lĩnh nghe người bên cạnh nói vậy thì toàn thân run lên. Hắn là người trong giới này, cũng là chuyên viên giám định, đương nhiên biết Lý Mục Lai. Có điều hắn chưa gặp Lý Mục Lai bao giờ, lần này xem như là được nhìn thấy người thật. Thủ lĩnh cũng biết lúc nãy người kia nói không sai, Lý Mục Lai đúng là chuyên gia giám định cao cấp giới phỉ thúy, phỉ thúy đã được ông ấy giám định tương đương với có giấy chứng nhận quốc gia.
Tuy nhiên Lý Mục Lai rất ít khi giám định phỉ thủy cho cá nhân nào đó, bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên chắc chắn đã cắt được phỉ thủy cao cấp, không thì đã chẳng thu hút sự chú ý của Lý Mục Lai.
Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hô cũng bất giác dừng tay. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang đi về phía anh, trong mắt đong đầy lo lắng và kích động. Chắc chắn là ông cụ này kêu anh dừng tay.
"Sao vậy lão tiên sinh?" Dương Bách Xuyên cất tiếng hỏi.
"Cậu nhóc có thể cho tôi xem khối phỉ thúy này của cậu không?" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lý Mục Lai vẫn dán chặt vào khối phỉ thúy đỏ thẫm, không mảy may nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không biết ông cụ này là Lý Mục Lai - chuyên viên giám định phỉ thúy nổi tiếng trong và ngoài nước. Anh nhếch môi trả lời: "Nhưng tôi vẫn chưa cắt xong, lão tiên sinh chờ chút nhé, khi nào tôi cắt xong sẽ cho cụ xem."
Câu trả lời của anh khiến những người xung quanh biết Lý Mục Lai đều kinh ngạc rớt cả tròng mắt. Mẹ nó chứ, Lý Mục Lai giám định phỉ thúy miễn phí cho cậu mà cậu lại bảo người ta chờ hả?
Lúc này thủ lĩnh sốt ruột lắm rồi, hắn biết Dương Bách Xuyên không hiểu rõ giới đổ thạch nên không biết Lý Mục Lai là ai, bèn vội vàng nói cho Dương Bách Xuyên biết thân phận của Lý Mục Lai.
Bấy giờ Dương Bách Xuyên mới biết thì ra ông cụ này là nhân vật đức cao vọng trọng trong giới phỉ thúy. Như vậy xem ra mình có thể cho ông ấy xem giùm, hi hi.
"Xin lỗi ông Lý, tôi không biết ngài. Được thôi, ngài kiểm tra đánh giá đi, lát nữa tôi lại cắt."
Dương Bách Xuyên tỏ ý với Lý Mục Lai.
Ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, Lý Mục Lai không hề tức giận, trái lại còn hơi áy náy: "Cậu nhóc à, tôi bảo cậu dừng tay là vì khối phỉ thúy cậu cắt mở rất giống phỉ thúy cao cấp. Hơn nữa trong đó là phỉ thúy đỏ hiếm thấy, vô cùng hiếm có. Trong lịch sử giới phỉ thúy, phỉ thúy đỏ xuất hiện không được mấy lần.
Vả lại cậu cắt hơi thô bạo, tôi sợ sẽ phá hỏng tính chất tự nhiên của phỉ thúy. Nhìn góc cạnh thì phỉ thúy đỏ bên trong tảng đá này rất có thể là một viên lớn hoàn chỉnh. Điều này rất hiếm có, giá trị khó mà ước lượng."
Nghe vậy Dương Bách Xuyên khá vui vẻ, khẽ mỉm cười nói: "Vậy xin nhờ ông Lý xem trước, lát nữa tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Miệng nói thế chứ trong lòng đang nói phỉ thủy là của anh đây, cắt hỏng cũng không sao.
Thật ra Dương Bách Xuyên không coi phỉ thúy là phỉ thúy, mà xem là linh thạch bán thành phẩm.
Thứ anh coi trọng không phải giá trị tiền bạc của nó, mà là linh khí bên trong.
Mặc dù linh khí trong phỉ thúy thua xa linh khí trong linh thạch, nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói, nó là nguyên vật liệu rất tốt để hấp thu tu luyện và bày trận pháp.
Vì vậy anh nghĩ rằng dù cắt hỏng cũng chẳng sao.
Tuy nhiên Dương Bách Xuyên không biết rằng anh thì chẳng sao, nhưng chuyên gia nghiên cứu phỉ thúy cả đời như Lý Mục Lai lại trái ngược.
Lý Mục Lai là chuyên viên giám định phỉ thúy cao cấp, từng giám định vô số phỉ thúy, nhưng cũng ít gặp phỉ thúy cao cấp quý hiếm, vì vậy ông ấy rất nghiêm túc khi nhìn thấy phỉ thúy của Dương Bách Xuyên.