*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoan Mộc Lôi nghe thì ra là hỏi thăm người, mười tám năm trước mạch chính trở về, mang theo không ít người, liền hỏi nói: “Vị trưởng bối này của cậu tên gì?”
“Mộc Uyển!” Sau khi Dương Bách Xuyên nói ra tên của mẹ, trong lòng rất khẩn trương.
Đoan Mộc Lôi nhớ lại những người đi theo gia chủ đến nước Nam mười tám năm trước, bên trong hình như không có ai họ Mộc, lắc đầu nói: “Dương tiên sinh, trong gia tộc Đoan Mộc chúng ta có một gia tộc họ Mộc phụ thuộc. Mười tám năm trước có rất nhiều người đến từ thành Dương, nhưng không ai tên là Mộc Uyển.”
Trong lòng của Dương Bách Xuyên rất mất mát, âm thầm tự hỏi: “Không có ư Hoặc là bà ấy đã chết từ mười tám năm trước, có phải hay không bị người của gia tộc Đoan Mộc giết, hay xảy ra ngoài ý muốn?”
Nhưng anh vẫn chưa có ý định từ bỏ, hỏi: “Đoan Mộc tiên sinh, ngài có thể hỏi thăm hộ tôi xem mười tám năm trước, trong những tộc nhân Đoan Mộc từ thành Dương đến nước Nam có người nào tên là Mộc Uyển hay không?”
Đoan Mộc Lôi nhìn ra Dương Bách Xuyên rất căng thẳng, thầm nghĩ xem ra người tên Mộc Uyển vô cùng quan trọng với Dương Bách Xuyên.
Đoan Mộc Lôi cho rằng Dương Bách Xuyên hẳn là con cháu một gia tộc lớn nào đó ở Trung Quốc, nhân vật kiểu này chắc chắn rất có địa vị ở Trung Quốc, không phải là không thể kết giao.
Chuỗi sản nghiệp của gia tộc Đoan Mộc muốn tiến quân vào Trung Quốc, có thêm một người bạn âu cũng là chuyện tốt.
Có điều ông ta thật sự chưa từng nghe thấy cái tên Mộc Uyển, nhưng có thể hỏi thăm giúp Dương Bách Xuyên.
"Thế này nhé Dương tiên sinh, lát nữa tôi sẽ điều tra thử, nếu có tin tức thì tôi sẽ báo cho cậu."
"Vậy thì cảm ơn Đoan Mộc tiên sinh."
Hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ có thể tỏ ra tin lời Đoan Mộc Lôi, anh cũng không biết ông ta thật sự không biết đến sự tồn tại của Mộc Uyển hay là giả vờ không biết.
Anh dự tính cứ chờ xem đã, nếu không được thì trực tiếp đến nhà Đoan Mộc.
Hai người nói chuyện một hồi rồi ra khỏi đại sảnh bảo vệ.
Lúc này Dương Bách Xuyên phát hiện ra mấy hơi thở mang nội lực mạnh mẽ tập trung ở bên ngoài, dường như đang vô tình hay cố ý theo dõi anh.
Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn đám đông, nhận thấy đa số những ánh mắt này đều đổ dồn vào anh. Anh thoáng suy nghĩ là biết tiền bạc dụ lòng người. Anh giao dịch với Đoan Mộc Lôi một tỷ rưỡi, hơn nữa vẫn còn mười sáu nguyên thạch. Trong mắt một số người, đó là một khối tài sản hết sức hấp dẫn.
Anh thầm cười khẩy trong lòng: "Chỉ mong các người đừng có mưu đồ gì."
Sau khi Đoan Mộc Lôi đảm bảo sẽ trả lời trong vòng ba ngày, về cơ bản Dương Bách Xuyên đã đạt được mục đích, chuẩn bị rời đi. Lúc đổ thạch anh đã đoán được gia tộc Đoan Mộc sẽ ra tay.
Anh gọi điện cho Thanh Tước, biết rằng cô ấy đã giải quyết xong vấn đề vận chuyển, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Dương Bách Xuyên định đi tìm họ, cứ rời khỏi đây trước rồi tính tiếp.
Trên đường đi anh phát hiện rất nhiều võ cổ giả đang quan sát mình, hơn nữa trong đó có ít nhất bốn hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ thấp nhất cũng là võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn giữa.