Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 768



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh nghĩ chờ đại hội võ cổ lần này qua đi, mình nhất định phải yêu cầu chị em họ Lục luyện chế phù chú. Thật sự là anh rất hoài niệm cảm giác sử dụng bùa tăng tốc và bùa phòng thủ, sau đó hành hung Lý Lương Sơn bị ma hóa. Thật sảng khoái làm sao!  

Những võ cổ giả mà anh tiếp xúc càng ngày càng mạnh, đã đạt tới cấp bậc Tiên Thiên. Tăng cường sức mạnh của anh và Vân Môn là chuyện lửa xém lông mày.  

Nếu không, một khi kẻ thù xuất hiện Tiên Thiên thì có thể tiêu diệt anh và Vân Môn. Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.  

Nói đến cấp bậc Tiên Thiên, may mà cô bé Ngô Mặc Thu đã trưởng thành trong một đêm, sau khi dung hợp ma tinh đã trở thành Tiên Thiên.  

Mặc dù lúc đó thử thực lực của Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên không biết cấp bậc tu luyện của quỷ tu, nhưng anh biết rõ với thực lực của Ngô Mặc Thu, cô ấy chắc chắn là Tiên Thiên.  

Đây là điều duy nhất khiến anh hài lòng.  

Tiếp theo là tu vi của anh, anh nhất định phải nghĩ cách tăng tu vi. Suy cho cùng Luyện Khí kỳ tầng chín không phải cấp bậc Tiên Thiên. Chỉ có đột phá lên Trúc Cơ kỳ mới có thể so với Tiên Thiên, đến lúc đó anh mới có tự tin.  

...  

Ngô Nam cùng mười mấy Ám Kình tầng chín và thiên tỉnh giả của Thần Long Đàm trực tiếp băng qua thôn làng tiến thẳng vào sâu trong ngọn núi Thần Long Giá, sau đó đi tiếp sáu mươi dặm đến một ngọn núi cao ngàn trượng. (1 trượng = 3.3333 mét)  

Sau khi đến đây, rốt cuộc Dương Bách Xuyên mới biết tại sao Ngô Nam lại nói là rãnh trời.  

Núi cao ngàn trượng, đối diện là một ngọn núi cao tương đương, khoảng cách tầm ba trăm mét.  

Nhìn xuống thấy mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy tựa như vực thẳm.  

Giữa hai ngọn núi có một sợi xích sắt to bằng cánh tay, dài ba trăm mét nối từ ngọn núi dưới chân đến một gốc cây to bên ngọn núi đối diện.  

Ngô Nam nói ngọn núi đối diện là nơi tổ chức đại hội võ cổ. Không có cách nào kiểm chứng quy định này do ai đặt ra, nhưng qua mấy nghìn năm đại hội võ cổ vẫn không biến mất, mà được tổ chức lần nữa.  

Ngọn núi đối diện rất đặc biệt, bốn bề nhẵn như dao gọt, con người không thể leo lên. Nếu không có tu vi thì đừng hòng qua đó.  

Cho dù giẫm lên xích sắt thì cũng phải có công lực thâm hậu mới được.  

Ngô Nam nói: "Tiên sinh, muốn đi qua cần thực lực thấp nhất là Ám Kình tầng chín. Hay là để chúng tôi dẫn đệ tử của cậu qua đó?"  

Dương Bách Xuyên nhìn hai đồ đệ, Khưu Vân và Lý Đại Nghị ở bên cạnh, không ai là Ám Kình tầng chín. Đạo trưởng Phương là Ám Kình tầng chín gật đầu bảo: "Môn chủ yên tâm, lão đạo sang đó không thành vấn đề."  

Lúc này, Lục Tuyết Hi lạnh lùng hừ mũi: "Ba trăm mét mà thôi, giao Khưu Vân cho tôi."  

Xét về cảnh giới, Lục Tuyết Hi là người tu chân Kim Đan kỳ. Tuy hiện tại tu vi đã giảm xuống Luyện Khí kỳ tầng năm, nhưng Dương Bách Xuyên biết cô ấy có bản lĩnh nên không hề lo lắng.  

Còn lại hai đồ đệ và Lý Đại Nghị, Dương Bách Xuyên nhếch môi nở nụ cười: "Sợi xích cỏn con này không làm khó được tôi, phó đàm chủ Ngô cứ yên tâm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.