Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 778



Dương Bách Xuyên đã chú ý đến hành động của Nguyên Thần Tử từ lâu, khi Nguyên Thần Tử bước ra ngoài, anh cũng bắt đầu động thủ.   

Cơ mà khi Nguyên Thần Tử dùng phất trần đánh một kích, trong nội tâm Dương Bách Xuyên có hơi run lên một chút.  

Có phải là cao thủ hay không, phải tự tay xem thực hư thế nào.  

Nguyên Thần Tư lại dùng phất trần giáng một đòn tới, Dương Bách Xuyên cảm thấy rằng sức mạnh không thua gì sức mạnh chân khí của anh, giống như một làn sóng biển, anh cảm thấy rằng từng đợt sóng đang ập đến, vô cùng mạnh mẽ.  

Lúc này, vẻ mặt Dương Bách Xuyên nghiêm nghị, anh bắt đầu phát huy hết sức lực của mình.  

Trong đầu anh luôn ghi nhớ những lời của Sư phụ Vân Thiên Tà, sử dụng Chân khí của mình dùng chân khí biến hóa chưởng, tấn công lần lượt.  

Chấn Thiên Chưởng!  

Khai Thiên Chưởng!  

Liệt Thiên Chưởng!  

Một hơi đánh ra ba chưởng, chưởng này nối tiếp chưởng kia.  

Kỳ thực là vô cùng mạnh mẽ, chỉ với ba chưởng, sắt mặt của Nguyên Thần Tử đã bắt đầu biến sắc.  

Lúc chưởng đầu tiên ông ta còn quơ phất trần múa vài đường để hóa giải.  

Nhưng đến chưởng thứ hai, Nguyên Thần Tử chưa kịp phản ứng lại thì cây phất trần trong tay phát ra âm thanh răng rắc, nháy mắt đứt ra thành từng khúc.  

Lúc này, Nguyên Thần Tử lùi lại một bước, hử một tiếng, song chưởng chân nguyên hội tụ lại, ông ta rống lên: “Song Long Xuất Hải, phá cho ta!”   

Trong cảm nhận của Nguyên Thần Tử, chưởng thứ ba của Dương Bách Xuyên thực sự ngoài sức tưởng tượng, khi mới đỡ chưởng thứ hai mà cây phất trần của ông ta đã gãy thành nhiều khúc khi mới ăn có một đòn, đến chưởng thứ ba, ông ta lùi lại một bước, bỏ hết khinh thường, dùng kỹ năng xuất chúng.  

Sau khi huy động toàn bộ chân nguyên của cơ thể để đối mặt với chân nguyên tương đồng ở bên ngoài, một chưởng khổng lồ đối đầu với một chưởng khổng lồ to sáu mét của Dương Bách Xuyên.  

Ầm ầm!  

Khi cả hai đụng độ, trong sân vang lên âm thanh chói tai.  

Sóng không khí khổng lồ đang hình thành dày đặc, trong chốc lát bụi bay đầy trời, che khuất tầm nhìn của mọi người.  

Mặt khác, Dương Bách Xuyên có di chứng sau khi sử dụng ba chưởng, ba chưởng đã hút khô chân khí trong cơ thể anh, anh thậm chí còn không ngờ là Nguyên Thần Tử sẽ có thể hòa giải Liệt Thiên Chưởng của anh, anh không chỉ lo lắng, mà nếu Nguyên Thần Tử tấn công anh vào lúc này, anh chỉ còn cách bỏ chạy, tranh thử lấy ra một viên đan Tụ Khí nuốt xuống.  

Theo linh thức bên trong của anh, anh thấy sắc mặt của Nguyên Thần Tử có chút tái nhợt.  

Đúng là Nguyên Thần Tử đã hóa giải được ba chưởng của Dương Bách Xuyên, nhưng thân thể của ông ta cũng không có nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài, ông ta cưỡng ép nuốt xuống máu sắp phun ra.  

Sau khi bụi đất tản ra, Nguyên Thần Tử nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nói: “Tên nhóc khá lắm, dù không phải là Tiên Thiên lại có thể có bản lĩnh như vậy, cậu thuộc về đệ nhất Tiên Thiên, một thiên tài như thế lão phu cũng mới thấy lần đầu tiên trong đời, có điều hôm nay lão phu vẫn muốn dạy cho cậu một bài học, mong cậu có thể chống đỡ.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.