Được thôi! Lý Đại Nghị cười khà khà dừng tay. Anh ta đấu trận này rất nhẹ nhàng.
Lại thêm một đệ tử Vân Môn dùng động tác thú dữ đấu với võ cổ giả cao hơn một tầng.
Làm cho cả hội trường bàn tán xôn xao.
Dương Bách Xuyên ngồi trên bục cao nhận lời khen của mấy Đại Tiên Thiên, lòng vui phơi phới.
Chiêu thức võ công mà đệ tử Vân Môn biểu diễn thật sự khiến mọi người kinh ngạc quá đỗi.
Tuy Lý Đại Nghị không sử dụng Tiên Thiên Chiến Kỹ, nhưng trong mắt mấy Đại Tiên Thiên, động tác mang hình thái thú dữ của anh ta không kém gì Tiên Thiên Chiến Kỹ, có thể so với Tiên Thiên Chiến Kỹ.
Hiện tại nhân vật chủ chốt có thể thi đấu trong đám đệ tử Vân Môn là Độc Cô Hối vẫn chưa ra sân.
Cuộc thi vẫn tiếp tục.
Hơn hai tiếng sau, Ngô Nam hô to trên võ đài: "Trận đấu cuối cùng, Độc Cô Hối của Vân Môn đánh với tán tu Võ Kiếm."
Thiếu niên trẻ trâu Độc Cô Hối đã sốt sắng muốn lên võ đài từ lâu. Có Vương Tông Nhân và Lý Đại Nghị thi đấu trước, Độc Cô Hối là đại đệ tử của Dương Bách Xuyên càng đắc ý hơn.
Hiện tại Độc Cô Hối có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba, có điều anh ta là kiếm phôi trời sinh, không chỉ tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm của gia tộc mà còn nghiên cứu Đại Nhật Như Lôi Kiếm và Tinh Thần Che Thiên Kiếm, hơn nữa còn là người tu luyện hai bộ kiếm pháp này xuất sắc nhất trong đám đệ tử của Vân Môn, thật sự là thiên phú không tệ.
Lúc này, Dương Bách Xuyên ngồi trên bục nhíu mày nhìn Độc Cô Hối và chàng trai tên Võ Kiếm lên võ đài cuối cùng.
Đối thủ Võ Kiếm của Độc Cô Hối vừa lên võ đài, Dương Bách Xuyên lập tức nhận thấy chàng trai này không đơn giản. Anh ta mặc bộ đồ đen, hơi thở lâu bền, tu vi không cao lắm, là Ám Kình tầng ba giống Độc Cô Hối.
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được trên người chàng trai áo đen tên Võ Kiếm có hơi thở vô cùng tà ác.
Điều này khiến anh không nhìn thấu.
Thấy Độc Cô Hối kiêu ngạo, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng cho anh ta...
Thanh niên mặc một bộ quần áo màu đen đứng giữa sân, mày kiếm mắt sáng, sau khi lên sân khấu mặt không chút biểu tình nào, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Hối, sau đó ôm quyền nói: “Hậu duệ của Đao Ma - Võ Kiếm.”
Giọng điệu nói chuyện bình tình lạnh nhạt, thậm chí mang theo loại khí chất trưởng thành không hợp với tuổi trẻ của anh ta.
Trong nháy mắt hấp dẫn tròng mắt của vô số người.
Sau khi Võ Kiếm báo danh, Bách Sơn ngồi cạnh Dương Bách Xuyên hơi suy tư, nói: “Đao Ma Đao Ma ~”
“A ~ Hậu duệ của Đao Ma?”
Đột nhiên hắn ta nhớ đến gì đó, kinh ngạc hô to.
Tiếng hô to này của Bách Sơn cũng làm cho mấy Tiên Thiên khác chấn động.
Đinh Dương vẫn luôn ngồi yên như Phật Di Lặc đột ngột đứng dậy, nói: “Đao Ma nổi tiếng độc lãnh trong giới võ cổ 50 năm nay… Không thể tin được ông ta còn có hậu duệ, thật sự khó lường!”
Dương Bách Xuyên có chút nghi hoặc, nghe qua hình như Đao Ma này rất lợi hại, hỏi Bách Sơn: “Bách Sơn, Đao Ma là ai?”
“Sư tổ có chút không biết, 50 năm trước trong giới võ cổ có Nam Kiếm Bắc Đao, hai loại cường giả bẩm sinh, bẩm sinh tức là người đã đạt đến tầng chín đỉnh phong bẩm sinh, tung hoành trong giới võ cổ, rất ít người có thể địch lại nổi.