*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Tông Nhân và Lý Đại Nghị của Vân Môn, mỗi người đoạt được vị trí top 10, lấy được linh dược trăm năm.
Sau đó đại hội võ cổ tuyên bố kết thuchs, tiếp theo ai muốn ở lại nhìn công pháp khắc trên vách đá để tu hành thì ở lại, không xem thì rời đi.
Dương Bách Xuyên mang theo người của Vân Môn cũng chuẩn bị rời đi, dù sao anh không coi trọng những tâm pháp võ công khắc trên vách đá đó.
Vốn dĩ muốn mời ông ngoại đi Cố Đô, về ước định giữa gia tộc Đoan Mộc và Thần Long Đàm, không có sự cho phép của Thần Long Đam thì không thể tiến vào Hoa Hạ, Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể tìm Hạ Lộ để xin.
Nhưng ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên lại lắc đầu, kiên trì nói: “Làm người nói một là một, hai là hai. Nếu đã đồng ý với Thần Long Đàm trấn thủ biên giới, quy củ này không thể sửa, sau này chúng ta gặp lại cũng không muộn, cháu cũng có thể đến nước Nam thăm ông ngoại.”
Dương Bách Xuyên thấy ông ngoại kiên trì, cũng không miễn cưỡng, mỗi người có một ý tưởng của riêng mình, loại kiên trì này của ông ngoại lại làm Dương Bách Xuyên kính trọng.
Hơn nữa ma đạo không chiếm được cái nhìn thiện cảm của võ cổ giả Hoa Hạ, bọn họ cũng muốn rời đi, Dương Bách Xuyên chỉ có thể từ biệt ông ngoại.
Nhưng trước khi chia tay, Dương Bách Xuyên trộm đưa cho ông ngoại hai viên đan Tụ Khí, không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng nói: “Ông ngoại, về đến nhà rồi hãy dùng hai viên đan dược này, theo tính toàn của cháu, nhiêu đây cũng đủ để ông bước vào bẩm sinh. Đến lúc đó gia tộc Đoan Mộc không cần sợ hãi Đinh Dương.”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cả người Đoan Mộc Hành Thiên bị chấn động, run rẩy vội vàng cất đan dược đi. Ông vô cùng tín nhiệm Dương Bách Xuyên, càng biết đứa cháu ngoại này rất thần bí, nếu nó nói hai viên đan dược này có thể làm chính mình bước vào bẩm sinh thì không sai được.
Sau khi tạm biệt Dương Bách Xuyên, ông vội vàng rời đi. Hiện tại Đoan Mộc Hành Thiên còn coi trọng hai viên đan dược này hơn cả mạng già của mình. Từ đại hội võ cổ lần này, nhưng tông môn cổ xưa kia đều sôi nổi rời núi vào đời, gia tộc Đoan Mộc không còn sự che chở của lão tổ bẩm sinh, nhưng cũng coi như đỉnh cấp ở trong thế gia võ cổ.
Nhưng sau lưng không có tông môn cổ xưa làm chỗ dựa, trong lòng rất run sợ, nếu hai viên đan dược của Dương Bách Xuyên có thể giúp ông bước vào bẩm sinh, vậy thì gia tộc Đoan Mộc sẽ kéo dài ít nhất trăm năm nữa,
Vì vậy Đoan Mộc Hành Thiên vội vàng rời đi.
Dương Bách Xuyên nhìn theo bóng dáng rời đi của ông ngoại, ánh mắt toát ra sự mềm dịu. Thật ra dựa theo công hiệu của đan Tụ Khí với người thường, vời công lực của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên thì một viên cũng đủ ông bước vào bẩm sinh. Dương Bách Xuyên đưa hai viên là vì tư tâm, hy vọng ông có thể vững vàng ổn định bước vào bẩm sinh.
Anh luyện chế được rất ít đan Tụ Khí, nếu nhiều thì sẽ đưa thêm mấy viên, đáng tiếc không đủ linh dược để luyện chế.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi, phía sau truyền đến âm thanh của đạo trưởng Trường Linh: “Dương đạo hữu, xin dừng bước.”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu thì thấy sáu Đại Tiên Thiên bao gồm đạo trưởng Trường Linh, Nguyên Thần Tử, Bách Sơn, Đinh Dương, lão tổ Địa Tâm, Hạ Lộ đều không rời đi, lúc này đang đi về phía anh.