Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 845



“Truyền thừa tu chân có rất nhiều phương thức, tuy nhiên nhìn chung có thể chia làm hai loại, phần đông xem trọng cảnh giới tu luyện, cũng chính là nguyên thần. Sau khi luyện thành thì có thể xem như, nguyên thần không diệt, vĩnh viễn không chết, nói cách khác chính là trạng thái như sư phụ.  

Chỉ cần nguyên thần vẫn còn thì vẫn tồn tại như cũ, chỉ không có thân thể mà thôi, ngày sau vẫn có thể thông qua bí pháp và đại giới ngưng tụ ra. Tuy loại này chủ yếu tu luyện nguyên thần nhưng thân thể cũng không kém, chẳng qua nguyên thần làm chủ mà thôi.  

Loại thứ hai chính là tu thể, lấy tu luyện thân thể là chính, thần hồn khá yếu nhưng cơ thể lại vô cùng cường đại. Những người tu thể có gốc gác từ tộc Vu Cổ thời xa xưa, sau này sinh ra đủ cách tu luyện mới mẻ khác nhưng có thể nói Vu Cổ mới là tổ tiên, bao gồm cả việc lấy võ nhập đạo.  

Ở tu chân giới, thân thể được phân ra rất nhiều cấp bậc, Kim Cương Nhục Thể chỉ là nhập môn, tổng cộng có chín tầng, tương xứng với chín bậc của cảnh giới tu chân. Tuy nhiên mỗi một tầng của Kim Cương Nhục Thể không thể so sánh với cảnh giới tu chân, giữa hai bên có sự khác nhau.  

Con đường luyện thể rất khó đi, vì vậy phần lớn tu chân giả đều không chọn đi đường này, tất nhiên cũng có người thiên phú dị bẩm song tu cả cơ thể lẫn nguyên thần nhưng thật sự vô cùng gian nan. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, một khi đạt được thành tựu, tu chân giả song tu chính là tồn tại vô địch trong cùng cảnh giới.  

Bây giờ công pháp thân thể con mới chỉ là nhập môn, con đường tương lai còn rất dài, mỗi một tầng của Kim Cương Nhục Thể đều rất khó tu luyện, không giống cảnh giới tu chân có linh khí là được, thân thể xem trọng rèn luyện, đồng thời cũng cần hỗ trợ từ bên ngoài.  

Giống như ngày hôm ngay, nhờ có trọng lực đè ép cộng thêm Càn Khôn Tôi Thể Quyết, con mới thành được Kim Cương Nhục Thể, sau này nếu muốn tiến bộ vẫn cần hỗ trợ bên ngoài như cũ. Không có thứ tương tự trọng lực giúp sức, con chỉ có thể dừng bước tại Kim Cương Nhục Thể tầng hai.  

Mặc kệ như thế nào, hôm nay thực lực tổng hợp của con đã đủ đè ép võ cổ giả Thiên Thiên tầng một, nhớ kỹ sau này không được bỏ bê rèn luyện cơ thể đấy.”  

Những lời này của Vân Thiên Tà đều là khuyên bảo Dương Bách Xuyên chú ý rèn luyện cơ thể.  

“Sư phụ, người nói hỗ trợ bên ngoài có nghĩ trên đời này còn có linh dược hay thiên tài địa bảo có thể rèn luyện thân thể ạ?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Đúng vậy, thật ra trọng lực hoặc các loại linh dược có thể rèn luyện thân thể đều tính, trước đây ở tu chân giới còn có bí pháp chuyên dùng để luyện thể. Đáng tiếc sư phụ không để ý mặt này nên không sưu tầm bí pháp, đợi sau này trở lại tu chân giới rồi nghĩ cách tìm.  

Nếu như con có thể tu luyện đồng thời cả bên trong lẫn bên ngoài, chắc chắn thành tựu tương lại không thể khinh thường. Những người song tu cả hai mặt ở tu chân giới, hễ có một chút thành tựu đều trở thành chúa tể một phương, vô cùng hùng mạnh.” Trong giọng nói của Vân Thiên Tà tràn đầy hồi ức.  

Dứt lời, ông lại bảo: “Được rồi, không nói mấy thứ này nữa, con vào trong xem nơi này có truyền thừa Vu Cổ không, nếu có nhất định không được bỏ qua.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu vâng dạ, đẩy cửa bước vào nhà tranh.  

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa gỗ đã bị đẩy ra một cách dễ dàng khiến Dương Bách Xuyên không kịp thích ứng, anh vốn cho rằng sẽ rất khó mở, không nghĩ tới chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã được rồi.  

Thật ra căn nhà tranh này cũng không lớn lắm, vẻn vẹn chỉ có bốn mươi lăm mét vuông.  

Dương Bách Xuyên không cảm nhận được có gì khác thường, nơi đây chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.