Lúc nó đáp xuống đất, chân trái đập về phía Dương Bách Xuyên, đuôi nhanh như tia chớp vung về phía Bách Sơn và Hạ Lộ.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, anh cảm nhận rõ con báo yêu mới đến còn mạnh hơn con báo yêu đang giao đấu.
Khiến anh cảm thấy áp lực.
Anh không dám coi thường móng vuốt của báo yêu, lập tức tung một cú Chấn Thiên chưởng.
Bộp!
Thế mà anh bị móng vuốt của con báo yêu này đẩy lùi mấy bước.
Cùng lúc đó, Dương Bách Xuyên liếc thấy hai người Hạ Lộ và Bách Sơn một trước một sau nhanh chóng lùi lại. Chắc hẳn bọn họ cũng cảm nhận được uy lực cú quét đuôi của báo yêu không nhỏ.
Hạ Lộ đã tránh thoát, nhưng Bách Sơn có lẽ bị thương nên chậm một nhịp, bị đuôi của báo yêu quất mạnh vào người.
Rắc!
m thanh gãy xương vang lên, Bách Sơn bị hất ra xa hơn mười mét trong tiếng hét thảm thiết, cuối cùng lăn vào bụi cỏ dưới chân núi.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ. Con báo yêu đến sau chắc chắn là báo đực, quá con mẹ nó mạnh, thực lực tuyệt đối trên Tiên Thiên tầng ba. Tuy Dương Bách Xuyên chưa từng tiếp xúc với võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba, nhưng anh đã xác định thực lực của con báo yêu này.
Nếu chỉ đấu với một con thì bọn họ sẽ chiếm ưu thế.
Lúc này áp lực của con báo yêu ban đầu đã giảm mạnh, nó gầm to một tiếng rồi nhào về phía đạo trưởng Trường Linh đang cố gắng tới gần linh chi.
Ánh mắt Nguyên Thần Tử lóe lên tia sáng. Hình như bây giờ chỉ có mình ông ta nhàn rỗi. Thấy báo yêu đối phó với Trường Linh, ông ta thình lình lao tới chỗ linh chi. Khoảng cách chỉ có hai ba mét mà thôi.
Nhưng hình như con báo yêu đang đối phó với Trường Linh đã phát hiện ra. Nó quất mạnh đuôi về phía Nguyên Thần Tử. Nguyên Thần Tử sợ hết hồn, không ngờ báo yêu lại cảnh giác như vậy. Ông ta từ bỏ linh chi, lăn xuống đất, tập hợp với đạo trưởng Trường Linh.
Hai Tiên Thiên hợp sức đối phó với báo yêu, đã chế ngự được nó.
Bên phía Dương Bách Xuyên, anh và Hạ Lộ bị con báo yêu mạnh hơn bám riết. Sau mấy hiệp, hai người rơi vào thế yếu.
Trong lúc mọi người đang chém giết, một bóng người từ trên cây cổ thụ bay xuống, lao thẳng tới chỗ linh chi, nhanh lẹ hái linh chi rồi bỏ chạy. Thân hình nhanh như tia chớp.
"Gừ!"
"Gừ!"
Hai con báo yêu cuống cuồng. Sau khi phát hiện có kẻ lợi dụng sơ hở hái mất linh chi, chúng gào thét rung trời.
Chúng không giằng co nữa, thân hình nhanh nhẹn giống như âm hồn đuổi theo kẻ hái trộm linh chi.
Bốn người Dương Bách Xuyên không còn áp lực. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Mình liều sống liều chết, cuối cùng lại may áo cưới cho người.
Mọi người đều biết kẻ đó là ai.
Chắc chắn là Địa Tâm lão tổ!
Chỉ có ông ta mới có tốc độ nhanh như vậy, bởi vì ông ta có bùa tăng tốc.
Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là Địa Tâm lão tổ không chỉ có một tấm bùa tăng tốc.