"Nhóc con, cho cậu linh chi này, đừng cản đường lão phu!" Địa Tâm lão tổ vừa chạy băng băng vừa ném linh chi cho Dương Bách Xuyên không chút do dự. Hiện tại linh chi là củ khoai nóng bỏng tay, ông ta đưa nó cho Dương Bách Xuyên để anh đối phó với báo yêu.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ Địa Tâm lão tổ lại ném linh chi nghìn năm cho mình.
Anh lập tức nhảy lên bắt lấy linh chi nghìn năm rồi cất vào trong ngực, sau đó niệm trong đầu thu nó vào không gian bình Càn Khôn. Anh nhủ thầm: "Lấy dễ ghê!"
Có hơi không quen.
"Gừ gừ gừ!"
Lúc này, hai con báo yêu liên tục gầm gừ, lao thẳng về phía anh.
Dương Bách Xuyên lập tức hiểu ra lão già Địa Tâm lão tổ muốn gắp lửa bỏ tay người, nhưng anh chỉ có thể nhảy vào cái bẫy này.
"Đi thôi!"
Đã lấy được linh chi, Dương Bách Xuyên hô lên với Hạ Lộ rồi xoay người chạy đi. Anh sẽ không ngu ngốc đứng yên chờ báo yêu tấn công mình.
Sau đó anh nhảy một phát ra xa hơn mười mét. Nhưng lúc đặt chân xuống đất, anh cảm thấy đỉnh đầu tối sầm. Dương Bách Xuyên bất giác nhìn lên thì thấy con báo yêu mạnh nhất kia đột ngột vọt qua đỉnh đầu mình.
Lúc này Dương Bách Xuyên phải một mình đối mặt với con báo yêu mạnh nhất.
Hai bên giằng co chốc lát, báo yêu gầm lên rồi nhào tới Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không dám lơ là. Anh biết báo yêu không chỉ có thực lực mạnh mẽ, cơ thể linh hoạt và tốc độ của nó là mối uy hiếp lớn nhất đối với anh.
Vì vậy khi đối đầu trực diện với báo yêu, tuy anh có bản lĩnh nhưng cũng không dám chắc mình có thể xử nó hay không.
Dương Bách Xuyên không mơ tưởng mình có thể giết báo yêu, chỉ cần làm cho nó bị thương nặng là đã giành thắng lợi rồi, đến lúc đó anh có thể thoát thân.
Anh đặt ra cho mình mục tiêu cố gắng đánh con báo yêu trọng thương, tốt nhất là khiến nó mất đi ưu thế tốc độ.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đã có mục tiêu tấn công rõ ràng: tấn công bốn chân của nó.
Phía sau đã có Hạ Lộ đối phó với con báo yêu còn lại, Dương Bách Xuyên dốc hết sức đối phó với con mạnh hơn.
Đối mặt với con báo yêu nhào tới, Dương Bách Xuyên tung ra một kích Chấn Thiên chưởng.
Bộp!
"Gừ!"
Sau khi đánh ra một chưởng, Dương Bách Xuyên di chuyển sang chỗ khác tìm cơ hội thích hợp ra tay.
Trong mắt anh, chân khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, nhưng rồi lập tức bị móng vuốt của báo yêu đánh tan, hoàn toàn không gây trở ngại gì cho nó.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên càng thêm nặng nề. Anh vừa di chuyển vừa hô to: "Khai Thiên chưởng!"