Khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Anh quan sát căn phòng một lượt. Đây là một căn phòng cổ kính rất xa lạ, anh không biết mình đang ở đâu.
Dương Bách Xuyên ngồi dậy, kiểm tra thân thể thì thấy đã lành lặn, trên người không còn vết thương nào.
Anh nhớ lại mình bị thương bởi vì Địa Tâm lão tổ cho nổ một tấm bùa chú đao khí, lúc đó toàn thân anh giống như bị đâm mấy chục đao.
Ngay cả Địa Tâm cũng bị bùa chú của mình đâm thành cái sàng. Lão già kia ra chiêu liều mạng như thể muốn cá chết rưới rách với anh.
Dương Bách Xuyên chỉ nhớ lúc đó trên người Địa Tâm lão tổ cũng có rất nhiều lỗ máu, sau đó còn bị Hạ Lộ đánh vỡ đầu. Tóm lại là Địa Tâm chết rồi.
E là Địa Tâm lão tổ không ngờ rằng anh có thánh dược chữa trị vết thương như nước Sinh Mệnh. Dương Bách Xuyên vẫn còn nhớ anh đã tranh thủ lúc bản thân còn tỉnh táo mà uống một giọt nước Sinh Mệnh. Bây giờ anh không còn một vết thương nào chắc chắn là công lao của nước Sinh Mệnh.
Hẳn là Hạ Lộ đã cứu anh. Quả nhiên lúc Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra ngoài, anh nhìn thấy bên ngoài là Thần Long Đàm.
Sau khi tỉnh lại, Dương Bách Xuyên đã đầy máu phục sinh, tinh thần sung mãn, vết thương lành lặn nhờ công hiệu của nước sinh mệnh. Dương Bách Xuyên tin rằng nếu chưa chết thì cho dù gãy tay gãy chân, chỉ cần uống đủ nước Sinh Mệnh là có thể khôi phục.
Bây giờ anh ngày càng tò mò về nước Sinh Mệnh, hay nói chính xác hơn là bí ẩn của bình Càn Khôn. Rốt cuộc bình Càn Khôn là thứ gì mà có thể tạo ra nước thần kỳ diệu như nước Sinh Mệnh? Nếu như sau này bình Càn Khôn lại thăng cấp, liệu có xuất hiện vật báu khác còn thần kỳ và lợi hại hơn nước Sinh Mệnh hay không?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên kích động đến độ máu sắp chảy ngược.
Chuyến hành trình đến đạo tràng Vu Hàm lần này tuy kinh tâm động phách, nhưng tuyệt đối là lần thu hoạch lớn nhất của Dương Bách Xuyên từ lúc tu chân đến nay.
Số đan Bồi Nguyên anh mang theo đã đổi lấy tinh thạch Tiên Thiên, hơn nữa các thế lực lớn còn đặt hàng trước. Sau khi giết Đinh Dương, anh lấy được ba mươi sáu viên tinh thạch Tiên Thiên trên người ông ta, cũng đủ để bày một trận pháp nhỏ ở quê rồi.
Đương nhiên anh sắp luyện chế đan Bồi Nguyên cho đơn hàng đặt trước của đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử, cái này cũng cần phải bày trận pháp, linh thạch sắp đủ rồi.
Còn có linh chi nghìn năm nữa. Một gốc linh chi này chủ yếu dùng để luyện chế đan Trúc Cơ. Dương Bách Xuyên nắm chắc có linh chi nghìn năm thì luyện chế đan Trúc Cơ không thành vấn đề.
Đan Trúc Cơ liên quan đến việc đột phá tu vi, liên quan đến con đường tu đạo của anh sau này. Chỉ cần lên Trúc Cơ thành công là anh có thể tu luyện pháp thuật mà sư phụ truyền cho, tiến gần hơn đến con đường tu chân chân chính.
Về phần những thế lực trong tối mà anh đã đắc tội, cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì anh cũng không sợ, cho dù người ta tìm đến cửa thì anh cũng có thể đánh lại.
Nói chung là linh chi nghìn năm không thể thiếu, cuối cùng anh cũng đạt được mong muốn.
Truyền thừa Vu Hàm càng là thu hoạch lớn đối với Dương Bách Xuyên. Chỉ cần luyện thành chú Tinh Huyết Ngũ Hành thì cho dù đối mặt với võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba anh cũng không lo ngại.
Và cả Vu y thuật nữa. Dương Bách Xuyên vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nhưng Vu Hàm được mệnh danh là ngự y của hoàng đế thời thượng cổ, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng y thuật của ông ấy mới là thứ lợi hại nhất. Anh định chờ đến khi trở về mới cẩn thận nghiên cứu.