Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 879



Dương Bách Xuyên nghe ra Bách Sơn muốn nhờ anh dạy thuật luyện đan cho đệ tử Võ Đang, còn là thuật luyện chế đan Bồi Nguyên trong tay mình. Nhưng quả thật Đan đạo chân chính có thể giải quyết nội đấu của Võ Đang.  

Thấy Bách Sơn lộ vẻ ngượng ngùng, Dương Bách Xuyên bật cười ha hả: "Được, tôi đáp ứng yêu cầu của ông, dù sao đan Tiểu Bồi Nguyên mà Võ Đang luyện chế và đan Bồi Nguyên trong tay tôi cũng có chung truyền thừa. Đến lúc đó tôi sẽ dạy Võ Đang thuật luyện đan chân chính."  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ kết giao với tông môn lâu đời như Võ Đang là chuyện cần thiết. Hiện giờ anh đã đắc tội với mấy tông môn lâu đời, cũng cần có một số đồng minh. Dạy Võ Đang kiến thức luyện đan chân chính cũng chỉ là Chân Nguyên Ly Hỏa Quyết mà thôi. Đây là pháp thuật thông dụng ở Tu Chân Giới.  

Dùng một Ly Hỏa Quyết đổi lấy tình hữu nghị của Võ Đang rất đáng giá.  

Về chuyện Bách Sơn xem anh là Thái Thượng Hoàng của Võ Đang, Dương Bách Xuyên không coi là thật. Các tông môn lâu đời truyền thừa hơn mấy trăm nghìn năm, một hậu bối tu chân mới nổi như anh sao có thể gây ảnh hưởng tới họ được. Hiện giờ Dương Bách Xuyên không còn là tên gà mờ mới bước chân vào giang hồ nữa.  

Anh đồng ý với yêu cầu của Bách Sơn, thứ nhất là vì trả nợ ân tình của Bách Sơn, thứ hai là muốn tìm một đồng minh trong giới võ cổ cho Vân Môn, hay nói chính xác hơn là thành lập một mối quan hệ ngoại giao. Đây là chuyện rất cần thiết.  

Hai người nói về một số chuyện của Võ Đang, sau đó Bách Sơn rời đi, còn mời Dương Bách Xuyên đến Võ Đang trước cuối năm.  

Sau khi Bách Sơn đi, Dương Bách Xuyên cũng ra khỏi căn phòng, chuẩn bị rời đi.  

Anh vừa ra cửa đã trông thấy Hạ Lộ mặc đồ trắng như tuyết ở đằng xa. Anh đi tới chào tạm biệt, còn chưa mở lời Hạ Lộ đã nói: "Cậu phải đi à?"

“Được, tôi còn có chuyện phải xử lý, tôi đến nói lời tạm biệt với cô thôi.” Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Lộ, không biết vì sao, anh cảm giác người cá này có chút đa cảm.  

“Để tôi tiễn cậu~” Khi không có người ngoài, Hạ Lộ không che giấu giọng nói, giọng cô vẫn dễ nghe như trước.  

“Được~”  

Hai người sóng vai đi về phía thôn Thần Long Đàm.  

Cả đoạn đường, cả hai đều không nói gì, sau khi ra khỏi thôn Dương Bách Xuyên dừng lại nói: “Đến đây là được rồi, à, bây giờ cô cũng giống y chang người bình thường rồi, có muốn đi dạo ở thế giới phàm tục không?”  

Theo lễ phép, Dương Bách Xuyên bày tỏ lời mời với Hạ Lộ, đương nhiên cũng cảm giác được tâm trạng cô không tốt nên nói một câu ấm lòng.  

Rất rõ ràng, Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể Hạ Lộ khẽ run lên.  

Chỉ nghe cô nói: “Không được, Thần Long Đàm còn có chuyện quan trọng tôi không thể đi được, chờ tôi xử lý xong chuyện trong tay sẽ tới tìm cậu, đến lúc đó cậu đừng hòng không đi chào đón người bạn này.”  

Hạ Lộ rất bất ngờ dùng giọng điệu trêu chọc nói một câu.  

Dương Bách Xuyên khẽ nói: “Cô đã nói chúng ta là bạn bè, nào có không chào đón chứ, đến lúc đó cứ việc tới tìm tôi, nếu cô không đến, lúc rảnh rỗi tôi cũng sẽ đến Thần Long Đàm thăm cô.”  

“Được, chúng ta một lời đã định.”  

“Một lời là định, vậy tôi đi đây, cô quay lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.