Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 920



“A ~” Dương Bách Xuyên và tất cả mọi người không còn gì để nói, CMN quá dọa người, còn tưởng rằng lão đầu lại phát bệnh tẩu hỏa nhập ma, thì ra là cảm động. Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, đây cũng là một lợi thế để giữ Tửu Tiên lão đầu lại.  

Quan tâm đến ông ta, đánh chiêu bài cảm tình cũng là một nước cờ tốt, haha.  

Trên mặt không có biểu tình gì, nghiêm túc nói: “Đại trưởng lão nói sai rồi, ngài là đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta, làm điều này cho ngài là chuyện hiển nhiên. Sau này ngài có yêu cầu gì hoàn toàn có thể nói cho chúng ta, chỉ cần có thể làm được đảm bảo sẽ tận lực làm cho ngài.  

“Thật sự?” Tửu Tiên lão đầu cảm động hỏi.  

“Thật hơn cả vàng.” Dương Bách Xuyên chém đinh chặt sắt nói, sau đó lớn tiếng nói với mọi người: “Mọi người nói xem có phải hay không?”  

“Đúng vậy, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của đại trưởng lão.”  

Mọi người cũng đã nhìn ra Dương Bách Xuyên muốn kéo người của Vân Môn theo phụng dưỡng Tửu Tiên lão đầu, một đám cũng phụ họa tỏ thái độ.  

Sau đó trong sự cảm động rối tinh rối mù của Tửu Tiên lão đầu, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân dẫn ông ta đi tắm rửa sửa soạn trang phục.  

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Dương Bách Xuyên mới thở ra một hơi, bảo mọi người tập hợp lần nữa, nói: “Những lời lúc trước nói với Tửu Tiên lão đầu không phải giả, bây giờ Vân Môn chúng ta có căn cơ, đô thị lớn đã không thích hợp để tu luyện. Vì vậy tôi chuẩn bị dời tổng bộ Vân Môn về quê quán của tôi, bên kia cũng sắp cải tạo thôn xong rồi, sau này sẽ làm tổng bộ Vân Môn.  

Còn bên Cố Đô chính là một cứ điểm, ý của tôi là, ngoại trừ những người không thể rời đi, tất cả đều đi đến tổng bộ Vân Môn tu luyện. Mọi người tham gia đại hội võ cổ cũng buế, thế giới của chúng ta không phải thế giới người thường.  

Nếu bước lên con đường tu chân, thành tựu tương lai sẽ rất lớn, vì vậy việc tu luyện của mọi người không thể dừng lại. Điều này yêu cầu hoàn cảnh tu luyện tốt, đợi sau này tu vi của mọi người tăng lên sẽ càng có thế giới rộng lớn hơn chờ mọi người…”  

Dương Bách Xuyên miêu tả cho mọi người một thế giới tương lai nhiều màu, mặc dù không nói nhiều về thế giới tu chân, nhưng cũng đã thành công gợi lên chí hướng của mọi người.  

Trải qua thương lượng, nửa tháng sau sẽ dời đi, bởi vì nửa tháng sau em gái Dương San San sẽ nghỉ đông. Gọi điện hỏi Độc Cô Vô Tình và Trần Bảy Roi, nửa tháng sau việc cải tạo thôn cũng hoàn thành.  

Bên Cố Đô, ngoại trừ Lưu Tích Kỳ và Lâm Hoan, những người khác đều có thể trở về.  

Trong đó Triệu Nam chuẩn bị giao công tác cho gia tộc, sau đó sẽ làm chuyện mình thích.  

Ninh Kha là cảnh sát, cô ta tỏ về rất lâu mới có thể trở về, Dương Bách Xuyên cũng không miễn cưỡng. Theo ý của anh, anh muốn Ninh Kha từ chức, bởi vì anh sợ hãi kẻ thù tìm đến người thân bạn bè.  

Nhưng Ninh Kha là cảnh sát, lại đang ở trong đội cảnh sát, cho dù một vài kẻ thù võ cổ giả muốn trả thù cũng phải suy xét đến thân phận của Ninh Kha. Chuyện này tạm thời cứ như vậy, vài hôm nữa tìm cơ hội khuyên bảo cô hoàn toàn bước lên con đường tu chân là được.  

Kiên trì công tác cũng coi như hồng trần luyện tâm, đợi sau này bọn họ hiểu được sẽ tự tĩnh tâm tu luyện, tạm thời Dương Bách Xuyên sẽ không miễn cưỡng bọn họ.  

Những người khác đều đi theo về tổng bộ.  

Sau khi mở họp, cần phải giải quyết hết những chuyện còn lại.  

Trước khi Lưu Tích Kỳ đi, Dương Bách Xuyên hỏi anh ta xem công ty có chuyện gì phải không.  

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là mở rộng quá nhanh, tài chính có chút khẩn trưởng, hơn nữa có người đỏ mắt ghen tị công ty của chúng ta, muốn dùng tiền thu mua nhập cổ. Tôi không đồng ý bọn họ liền nhằm vào mọi nơi, ví dụ như chúng ta coi trọng con đường thuê mặt bằng, có người chơi xấu, không cho chúng ta thuê mặt bằng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.