Lúc này, Dương Bách Xuyên cười gằn đáp lại lời chất vấn của Giả Bi Lôi: "Giả Bi Lôi đúng không? Đúng là thành phần cặn bã đạo đức giả. Báo cảnh sát hả? Được đấy, mau báo đi, tao chờ!" Dứt lời anh nói với Âu Dương Ngọc Thanh: "Cô u Dương, cho tên khốn này uống nước trong cái chai cô đang cầm đi."
Anh vừa nói xong, Giả Bi Lôi chợt run lên, mặt mày tái mét.
ÂÂu Dương Ngọc Thanh nhìn ánh mắt hoảng loạn của Giả Bi Lôi là biết nước gã đưa cho mình thật sự có vấn đề như lời Dương Bách Xuyên nói.
Cõi lòng lạnh ngắt, cô ấy nhìn Giả Bi Lôi và hỏi: "Nước có vấn đề không đàn anh?"
Giả Bi Lôi bị Âu Dương Ngọc Thanh nhìn chằm chằm, không dám đối diện với cô, ánh mắt né tránh: "Ngọc Thanh đừng nghe thằng nhóc này nói bậy. Nước... không có vấn đề."
Âu Dương Ngọc Thanh nhìn ánh mắt lảng tránh hoảng loạn của Giả Bi Lôi, trong lòng đã khẳng định có vấn đề. Nội tâm Âu Dương Ngọc Thanh sụp đổ! Nếu Giả Bi Lôi thật lòng theo đuổi cô ấy, thì cho dù gã có con như lời kể trong lúc tán gẫu, cô ấy cũng có thể cân nhắc.
Hồi trước đi học, Âu Dương Ngọc Thanh và bạn cùng phòng ký túc đều coi vị đàn anh hotboy của trường này là nam thần.
Nếu nói không có thiện cảm với người ta, thì đó là lời nói dối. Mặc dù cô ấy vẫn luôn tránh né đối phương, nhưng cũng không ghét. Chẳng có người phụ nữ nào không thích được theo đuổi cả.
Trái tim Âu Dương Ngọc Thanh đã đóng băng vì cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng trước sự theo đuổi của Giả Bi Lôi, trái tim băng giá ấy đã có vết rạn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Giờ phút này cô ấy cảm thấy trái tim đã hoàn toàn vỡ nát.
Âu Dương Ngọc Thanh rất muốn khóc. Cô ấy cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, không nói được một lời.
Trước kia mập mờ với Dương Bách Xuyên, cô ấy coi đó hoàn toàn là phản ứng sinh lý và hoá học, thuộc phạm vi bình thường.
Cô ấy biết mình Dương Bách Xuyên không thể đến với nhau, bởi vì xét về tuổi tác hay mối quan hệ cô trò đều không có khả năng. Dương Bách Xuyên là chàng trai đang độ thanh xuân có tương lai rộng mở, còn cô ấy chỉ là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đã kết hôn và có con, ở bên Dương Bách Xuyên chính là hại anh.
Nhiều lúc cô ấy coi Dương Bách Xuyên là em trai của mình, không nghĩ tới những vấn đề khác.
Nhưng Giả Bi Lôi thì khác, Âu Dương Ngọc Thanh đã từng có ý nghĩ ở bên nhau.
Tuy nhiên, bây giờ xem ra Giả Bi Lôi chỉ cắm một dao vào tim cô ấy, một nhát dao rất đau đớn.
Tạm thời không nói tới tâm trạng buồn bã phức tạp của Âu Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Cặn bã còn diễn kịch hả? Mày từng có ba người vợ, bỏ rơi người vợ đầu tiên đã đồng cam cộng khổ với mày. Bỏ rơi vợ con, mày đúng là không bằng heo chó. Người vợ thứ tư, tức người vợ hiện tại của mày là người mẫu.
Ở hai nơi trên Đường vành đai 5 Yên Kinh, mày còn có hai nhân tình. Lúc làm công trình mày từng giết một công nhân nông thôn người phương Bắc vì năm mươi vạn tiền công trình. Mày ác lắm! Mày còn làm ra rất nhiều chuyện súc sinh, có muốn tao nhắc lại cho mày không?"
Dương Bách Xuyên thuận miệng nói ra vài chuyện dựa theo thông tin mà Vương Mộ Sinh gửi tới. Mỗi chuyện anh nói ra, Giả Bi Lôi lại run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt thêm một phần.
Lúc này Âu Dương Ngọc Thanh bỗng nện mạnh chai trước vào mặt Giả Bi Lôi, đồng thời mắng: "Khốn nạn!"
Sau đó cô ấy cầm túi xách, xoay người rời đi.
"Ngọc Thanh, Ngọc Thanh, em hãy nghe anh..."
"Nói con mẹ mày!" Giả Bi Lôi chưa kịp nói ra chữ cuối cùng đã bị Dương Bách Xuyên đá vào bụng.