Sau khi Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, phòng tuyết vững chãi nhất trong nội tâm của ÂÂu Dương Ngọc Thanh cũng sụp đổ.
Những năm gần đây hôn nhân của cô ấy gặp nhiều trắc trở, đứa con cũng xảy ra chuyện, suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, không có thể kiên cường như bên ngoài thể hiện ra được.
Cô ấy khóc to, nói lớn: “Cậu đi ngay, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, chỉ để cho tôi một chút mơ mộng cũng không được hay sao?!”
ÂÂu Dương Ngọc Thanh liên tục đánh lên người Dương Bách Xuyên.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của em, không ai có thể làm cho cô đau khổ nữa đâu.”
Những lời này như lời tỏ tình, cũng là lời nói từ sâu trong nội tâm của anh cất giấu bấy lâu nay, hôm nay anh mới hiểu rõ được suy nghĩ của mình, Dương Bách Xuyên cũng quyết định nói với ÂÂu Dương Ngọc Thanh.
Rất quyết đoán cũng rất mạnh mẽ.
“Cậu? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có thể cho tôi được cái gì? Có thể thay đổi được mọi chuyện sao? Cậu cho rằng mình là thần tiên phương nào?”
ÂÂu Dương Ngọc Thanh vừa khóc rối tinh rối mù, vừa hét gào lên với Dương Bách Xuyên.
Thật ra cô ấy không có ý định nhắm vào Dương Bách Xuyên, mà chỉ là tìm được người để giải tỏa những áp bức khổ sở ở trong lòng.
Dương Bách Xuyên hiểu được suy nghĩ của ÂÂu Dương Ngọc Thanh, nên không tức giận, ngược lại anh còn nở nụ cười, đổi tay nắm lấy đôi tay đang đánh lên người mình của cô ấy, để cô ấy bình tĩnh trở lại.
Sau đó, anh đưa tay lên lau nước mắt còn vương trên mặt của cô ấy rồi nói: “Cô nói đúng rồi ạ, những thứ khác em không thể làm được, nhưng nếu để thay đổi vận mệnh của cô thì em có thể, vì em thật ra là thần tiên đó.”
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, anh vận khí ở dưới chân, chân nhẹ đạp một cái trên một đất nhẹ nhàng bay lên cao sáu bảy mét, dừng ở không trung tầm năm giây, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ÂÂu Dương Ngọc Thanh.
Tiếp đó, anh lại vận chân khí khắp toàn thân, quanh thân xuất hiện một ngọn lửa, Chân Nguyên Ly Hỏa bao quanh thân anh, anh cười sảng khoái rồi nói: “Đây có tính là thần tiên không ạ?”
Nói xong, ngọn lửa quanh thân cũng tắt đi.
Mà ÂÂu Dương Ngọc Thanh cũng quên đi khóc mà ngạc nhiên há hốc miệng.
Cô ấy nhìn thấy Dương Bách Xuyên bay lên, sau đó quanh thân anh còn xuất hiện một ngọn lửa.
Cô ấy là người tri thức, theo đuổi chủ nghĩa vô thần, những thủ thuật của ảo thuật hay xiếc cũng biết một ít, nhưng cô ấy có thể khẳng định rằng vừa rồi Dương Bách Xuyên không sử dụng kỹ thuật hay tiểu xảo nào.
Cô ấy mở to đôi mắt xinh đẹp, sửng sốt nói: “Cậu…. cậu.. cậu!”
Tim cô ấy ngập ngừng không nói thành lời, tuy nhiên trong lòng đã tin một phần, Dương Bách Xuyên không giống như người bình thường.
Suy nghĩ lúc này của cô ấy hỗn loạn, chính mắt thấy mới cảm nhận được sự rung động của cô ấy lúc này, thật sự khó có thể miêu tả.
Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Em yên tâm đi, về sau em là người của tôi, đã nói em sẽ không chịu bất kì khổ sở nào, tôi nói được làm được.”