Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 963



Mặc dù có những lúc trời xui đất khiến, nhưng anh chưa từng nói vứt bỏ một ai, thậm chí còn bảo vệ bọn họ.  

Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến ngày này, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như vậy, nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khi đến nhà Lâm Hoan.  

Bắt đầu từ món quà phỉ thúy tự điêu khắc, anh đều dùng tâm để làm.  

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lâm Chấn Hải, Dương Bách Xuyên không tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi chú Lâm, cháu sẽ không rời khỏi Lâm Hoan, trừ khi có một ngày Lâm Hoan rời khỏi cháu.”  

“Cậu…” Lâm Chấn Hải giận dữ.  

Dương Bách Xuyên mở miệng cắt ngang lời ông ấy: “Chú Lâm, chú nghe cháu nói xong rồi tức giận cũng không muộn.”  

“Hừ, được, hôm nay tôi muốn nghe xem cậu có lời nói cao siêu nào.” Lâm Chấn Hải lạnh lùng nói.  

Dương Bách Xuyên tổ chức ngôn ngữ, chậm rãi mở miệng nói: “Chú Lâm, chú điều tra rất rõ ràng, những người phụ nữ chú vừa nhắc đến đều có quan hệ với cháu, nhưng cháu không đùa bỡn lừa đảo tình cảm của bất cứ ai. Đối với mỗi người bọn họ, cháu đều dùng sự chân thành, bao gồm cả Lâm Hoan, cháu chưa từng nghĩ đến trò chơi tình cảm, đều nghiêm túc với mối quan hệ đó….”  

Nói đến đây, bị Lâm Chấn Hải ngắt lời nói: “Mỗi một cái, tốt lắm. Tôi hỏi cậu, pháp luật Hoa Hạ cho phép cậu làm vậy hả? Hay tất cả phụ huynh của những người phụ nữ đó cho phép? Hoặc là Dương Bách Xuyên cậu có thể làm lơ pháp luật? Cậu dựa vào gì?”  

Lâm Chấn Hải liên tiếp đặt câu hỏi, căm tức nhìn Dương Bách Xuyên.  

Lúc này có một con mèo đi vào phòng khách, có lẽ là thú cưng của Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên nảy ra một ý nghĩ.  

Đứng dậy cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, đột nhiên nện xuống đầu con mèo, trong lòng nói: “Mèo con, xin lỗi, đành phải làm mày chịu khổ một chút, tao sẽ bồi thường cho mày sau.”  

“Bịch!”  

“Meow!”  

Sau một tiếng kêu thảm, mèo nhỏ ngã xuống đất, đầu chảy máu, tứ chi bắt đầu co giật, nhìn qua là không sống được.  

“Cậu…. Cậu muốn giết người hả?” Lâm Chấn Hải đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Dương Bách Xuyên.  

“A ~”  

“A ~”  

Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, Lâm Hoan và mẹ chạy ra khỏi phòng bếp, liếc mắt thấy được Dương Bách Xuyên đang cầm một gạt tàn thuốc trong tay. Còn thú cưng bọn họ nuôi nhiều năm đang co giật trong vũng máu, nhìn qua không sống được.  

Lâm Hoan cũng không biết phải làm sao, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, cô còn tưởng rằng ba cô và Dương Bách Xuyên đàm phán thất bại, muốn đánh nhau. Có thể là ba cô nói gì đó kích thích đến Dương Bách Xuyên, làm anh tức giận không chịu nổi phát tiết lên người một con mèo.  

“Cậu… Cậu… Cậu cậu cậu….” Mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai chỉ tay vào Dương Bách Xuyên không nói lên lời.  

Dương Bách Xuyên biết phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, nếu không cục diện sẽ thật sự mất khống chế, Lâm Chấn Hải sẽ thực sự ra tay với anh.  

Vội vàng nói: “Chù dì, hai người đừng kinh ngạc, cháu chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh cháu có năng lực chăm sóc cho Lâm Hoan. Hoặc nói cách khác, tương lai cháu thật sự có thể nhảy ra khỏi vòng pháp luật, bởi vì cháu thực sự không phải người thường.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dùng ý niệm triệu hồi một giọt nước Sinh Mệnh, nhỏ xuống đầu mèo con.  

Nước Sinh Mệnh xuất hiện trong tay của Dương Bách Xuyên, nó tản ra ánh sáng xanh biếc.  

Ở trong mắt một nhà ba người của Lâm Hoan, giọt nước này xuất hiện trống rỗng ở đầu ngón tay của Dương Bách Xuyên. Cảnh tượng này kịp thời ngăn chặn gió bão tức giận của Lâm Chấn Hải và Hà Mai, bao gồm cả Lâm Hoan cũng cảm thấy thần kỳ. Chuyện nước Sinh Mệnh và không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên Lâm Hoan nhìn thấy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.