Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 967



Đi tới căn phòng của mình ở tầng ba, sau khi Dương Bách Xuyên đẩy cửa vào thì vung tay lấy ra một lọ rượu khỉ, tất nhiên không để hai đồ đệ nhìn thấy anh lấy bằng cách nào.  

Trong phòng vẫn còn một khối phỉ thúy lớn màu đỏ như máu và thanh đao điêu khắc, Dương Bách Xuyên nhìn hai đồ đệ của mình, nói: “Hai người các cậu đều có thiên phú nhưng trên người đều có thói quen xấu khi tu luyện. A Hối, cậu tu luyện quá xốc nổi, như vậy không tốt cho tu vi sau này, trên người Võ Kiếm chứa lệ khí cũng giống vậy, cần phải tiêu trừ chúng mới có thể tu luyện tốt được, nếu không sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.  

Về phần Vương Tông Nhân, tuy thiên phú cậu ta không bằng hai người nhưng tâm cảnh kiên định, một lòng tu luyện, nói không chừng tương lai còn muốn đi xa hơn hai người, cậu ta cũng không cần phải luyện tâm cảnh.  

Hôm nay tôi sẽ truyền cho hai người Điêu Khắc Tâm Kinh, là cách tốt nhất để loại bỏ tính tình nóng nảy và lệ khí, lát nữa tôi sẽ viết ra đưa cho hai cậu, phải chăm chỉ nghiên cứu đấy.  

Còn đây là rượu khỉ, đi đưa cho đại trưởng lão đi, nói ông ta còn một lọ cuối cùng này thôi, bảo ông ta uống tiết kiệm một chút.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên đưa rượu khỉ cho Độc Cô Hối.  

Sau khi Độc Cô Hối nhận lấy bình rượu, vẻ mặt anh ấy đắng chát, sư phụ kêu anh ấy làm việc tinh tế như điêu khắc có khác gì thêu hoa chứ, đối với Độc Cô Hối tính cách hiếu động mà nói không khác gì tra tấn.  

Anh ấy đau khổ nói: “Sư phụ… Người còn có cách khác không, con cũng biết một chút về điêu khắc, chính là thêu hoa trên đá, một người đàn ông như con cũng…”  

“Hừ!”  

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy sư phụ mình hừ một tiếng, ngó sắc mặt của đối phương, Độc Cô Hối co rụt cổ, không dám nói nữa, vội vàng ôm bình rượu chạy ra khỏi phòng.  

“Đưa rượu xong thì về đây ngay lập tức, dám chạy trốn hả, tôi cắt chân cậu luôn đấy.” Dương Bách Xuyên hét lên theo bóng lưng của Độc Cô Hối, cái thằng nhóc này, nếu không cảnh cáo một phen, nhất định sẽ tìm cớ chuồn ra ngoài.  

Quả thật Độc Cô Hối đi ra ngoài cửa đã nghĩ cách lát nữa bỏ chạy thế nào, nghe thấy lời đe dọa của sư phụ, suýt chút nữa đã ngã dập đầu, ậm ừ đáp lời: “Con sẽ quay lại ngay…”  

Đợi sau khi Độc Cô Hối rời khỏi, Dương Bách Xuyên tìm giấy bút bắt đầu viết Điêu Khắc Tâm Kinh xuống, đi kèm còn có lời giải thích và tâm đắc chi chít của anh, ước chừng mấy ngàn chữ, muốn viết hết phải mất một khoảng thời gian khá dài,  

Dương Bách Xuyên chuẩn bị viết những điểm cơ bản trước, sau đó hợp lại thành một bộ đồ án để hai người điêu khắc lên tay, chờ sau khi Vân Môn dời về lại dành thời gian hoàn thành toàn bộ Điêu Khắc Tâm Kinh.  

Trong lòng anh khẽ than: “Đáng tiếc không có ngọc giản, nếu có, mấy nội dung này đã có thể dùng tinh thần lực ghi trực tiếp vào ngọc giản rồi, không cần phải viết tay phiền phức như bây giờ. Haiz, vẫn nên Trúc Cơ nhanh mới được, có thể dùng linh thức truyền thẳng vào đầu bọn họ, hiện tại ở Luyện Khí kỳ không tiện lắm, sẩy tay một cái có thể tổn thương thần hồn của đồ đệ, đến lúc đó biến thành người thực vật thì muốn khóc cũng không kịp.”  

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ ngợi vừa đặt bút viết, đồng thời miệng còn căn dặn Võ Kiếm: “Võ Kiếm, lệ khí của cậu quá nặng, tạm thời tôi không thể truyền thụ công pháp môn pháp cho cậu, trước tiên cậu cứ luyện tập điêu khắc, đợi loại trừ được lệ khí thì sư phụ sẽ truyền thụ công pháp tu luyện cho cậu, cái này không giống với những công pháp võ cổ giả tu luyện, cậu biết chứ?”  

“Đệ tử nghe sư phụ sắp xếp, về chuyện sư môn, hôm đó con có nghe Lục hộ pháp nói qua một chút.” Võ Kiếm cung kính trả lời, Lục hộ pháp trong miệng anh ta chính là hai chị em Lục Tuyết Hi.  

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thái độ của Võ Kiếm, chỉ có điều giọng điệu anh ta quá lạnh lẽo, không cười không bực, có hơi không quen.  

“Có gì không hiểu cứ hỏi sư huynh Độc Cô Hối, cũng có thể hỏi những người khác, trước tiên cậu phải hiểu Vân Môn chúng ta tu chân khác với võ cổ giả, thắc mắc điểm nào cứ tới hỏi sư phụ, con có căn cơ võ đạo, cộng thêm công pháp tu chân, tin rằng sẽ nhanh chóng đuổi kịp sư huynh thôi.”  

Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên rất quan tâm đến Võ Kiếm, anh biết anh ta là trẻ mồ côi, giống như anh chưa từng gặp ba mẹ nên phá lệ chú ý nhiều hơn.  

“Đệ tử đã biết, cảm ơn sư phụ.” Võ Kiếm gật đầu, trong mắt lướt qua tia ấm áp, anh ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dương Bách Xuyên, nói không cảm động là giả, chỉ là anh ta không giỏi bày tỏ ra bên ngoài mà thôi.  

“Sau này đừng khách sáo, sư phụ không nhiều quy tắc đến vậy, chỉ cần cậu chăm chí tu luyện, kính yêu sư huynh đệ đồng môn là được, cần gì cứ nói với sư phụ.”  

“Dạ, cảm ơn sư phụ.” Võ Kiếm vẫn trả lời ngắn gọn như cũ.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra Võ Kiếm không giỏi bày tỏ bằng ngôn từ nhưng thấy ánh mắt đối phương trong suốt thì rất hài lòng, điều này nói rõ anh ta nghẹ lọt tai, phân biệt trắng đen, rất tốt.  

Lúc này, Độc Cô Hối cũng quay lại, lề mề bước vào, muốn nói lại thôi.  

Dương Bách Xuyên hừ một tiếng: “Muốn nói gì thì nói, có rắm thì mau thả, thằng nhóc cậu đừng mơ giở trò khôn vặt trước mặt vi sư, hừ hừ ~”

Đối với Độc Cô Hối, Dương Bách Xuyên áp dụng cách dạy dỗ khác, anh biết rõ tên này không bị đánh ba ngày là nhảy lên nóc nhà lật ngói, phải dạy bảo từng giây từng phút, nếu không một ngày nào đó sẽ gặp rắc rối. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.