Anh không lay chuyển được nên chỉ có thể dỗ dành mà đi mua quà cho bà với cô ấy mà thôi.
Dương Bách Xuyên đi dạo với Triệu Nam hết hai tiếng đồng hồ, mua một đống quà tặng xong mới khởi hành.
Trên đường trở về Dương Bách Xuyên phát hiện từ lần trước rời đi, đã hơn nửa năm anh không quay về, đường nhỏ trên núi đều đã được sửa chữa mở rộng, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.
Đường quê hương trước đây khó đi, lúc ấy anh đã nói với Trần Bảy Roi, có thể sửa đường thì cũng sửa luôn, hiện tại xem ra đây là kết quả của cố gắng của đối phương.
Bốn mươi phút sau khi khởi hành từ huyện thành, cuối cùng bọn họ cũng quay lại thôn.
Từ xa đã thấy khu nhà mới xuất hiện trong tầm mắt, từng dãy biệt thự nhỏ xếp san sát.
Ở đầu thôn xuất hiện một đống người, từ xa nhìn lại chính là bà ngoại và Trần Bảy Roi, ngoài ra còn có bà con trong thôn.
Dương Bách Xuyên vội vàng xuống xe, dẫn theo Triệu Nam đi tới.
"Bà ngoại!"
Anh kêu một tiếng, mũi hơi chua xót, ngẫm lại chính mình cũng quá bất hiếu, bà ngoại nuôi dưỡng hai anh em anh từ nhỏ đến lớn, cuộc sống không ba mẹ rất khó khăn, anh vừa đi đã đi liền hơn nửa năm, thật sự không nên.
“Bách Xuyên, cháu ngoan của bà, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
Bà ngoại kéo tay anh, trên mặt đầy kích động, sao bà ấy không nhớ hai đứa cháu ruột chứ.
Nhìn tinh thần bà ngoại không tệ, Dương Bách Xuyên yên tâm.
Sau đó là Lưu Chấn Quốc dẫn theo bà con ra chào đón, toàn bộ người trong thôn đều cảm kích Dương Bách Xuyên, bởi vì cải tạo thôn là do anh bỏ tiền ra, mọi người không bỏ ra một đồng nào mà ai cũng được ở biệt thự, mỗi căn còn có sân riêng, trang trí nội thất bên trong đều là tiêu chuẩn hiện đại, không ai không hài lòng.
Cho nên lúc nghe nói Dương Bách Xuyên trở về, tất cả mọi người đều ra nghênh đón.
Sau khi chào hỏi mọi người, Dương Bách Xuyên tặng quà cho từng nhà, trên ba chiếc xe đều chất đầy quà tặng mua ở huyện thành.
Sau một phen nhiệt tình, bí thư thôn Lưu Chấn Quốc kêu mọi người giải tán, để Dương Bách Xuyên về nhà nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai rồi tán gẫu.
Hiện giờ đã vào đông, quê nhà bên này nằm sâu trong núi, thời tiết rét lạnh hơn nhiều, Dương Bách Xuyên vội vàng bảo bà ngoại lên xe về nhà trước rồi nói sau.
Tất cả mọi người dọn vào khu nhà mới từ mua hè, sau đó mới cải tạo lại thôn cũ, bà ngoại cũng giống như người trong thôn ở thôn mới, dù sao Dương Bách Xuyên cũng dành lại hơn mười căn biệt thự để ở.
Sau khi về đến nhà Dương Bách Xuyên đi xem xét một vòng, bên trong giống y trên bản vẽ, xem ra Trần Bảy Roi rất tận tâm.
Mọi người ngồi trong phòng khách, Dương Bách Xuyên mới nói với Trần Bảy Roi: “Anh Bảy, vất vả cho anh, cải tạo không tệ."
Nãy giờ Trần Bảy Roi vẫn luôn thấp thỏm, nghe được những lời này của Dương Bách Xuyên, cuối cùng trong lòng cũng yên tâm, vội vàng nói: "Không vất vả, không vất vả, có thể làm việc cho tiên sinh là phúc phận của tôi.”
“Ừ, ngồi xuống đi, công lao của anh tôi đều nhớ kỹ, đúng rồi hiện tại bên thôn cũ đã cải tạo đến đâu rồi?” Điều Dương Bách Xuyên quan tâm nhất vẫn là thôn cũ, bởi vì anh muốn dùng thôn cũ làm tổng bộ Vân Môn.
“Tất cả đều dựa theo yêu cầu của tiên sinh, đã hoàn thành rồi, tiên sinh có thể đi xem bất cứ lúc nào.” Trần Bảy Roi nói.
"Ừ, quay đầu chúng ta đi xem một chút."
Nói xong Dương Bách Xuyên mới giới thiệu mấy người trong Vân Môn cho bà ngoại.
Sau một phen giới thiệu, Dương Bách Xuyên ngược lại không có việc gì, chuẩn bị đi thôn cũ xem một chút.
Triệu Nam dẫn theo mấy cô gái chuẩn bị đồ ăn với bà ngoại, có thể nhìn ra bà cụ rất hài lòng với Triệu Nam, Dương Bách Xuyên thấy thế cũng yên tâm.
Lúc đi thôn cũ, Dương Bách Xuyên gọi Tửu Tiên lão đầu theo, đương nhiên không thể thiếu rượu khỉ cho lão già kia rồi, đi cùng còn có ba đồ đệ của anh.
Thôn mới và thôn cũ cách nhau một con sông, ở giữa dựng lên một cây cầu nối liền với nhau, cách nhau cũng chỉ tám chín trăm mét.
Toàn bộ thôn làng cũ được cải tạo và xây dựng trên cơ sở thôn cũ, thực hiện nguyện vọng giữ lại nhà cũ của người dân.