Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 992



Mỗi ba tầng của cảnh giới tiên thiên chính là một cánh cổng lớn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể dùng một chiêu hạ gục Tiên Thiên tầng ba, chắc chắn tu vi của tên này ít nhất cũng tiên thiên tầng năm.  

Ba tên Ám Nguyệt Môn phản ứng nhanh, lập tức tản ra các hướng chạy thoát.  

Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng: “Muốn chạy, chậm.”  

Anh có Thuật Ngự Phong, sẽ phi hành, có lực lượng linh thức cường đại có thể ảnh hưởng trong phạm vi 900 mét, những người này tưởng chia ra các hướng là có thể chạy thoát?  

Không để ý đến ba người của Ám Nguyệt Môn, anh đặt lực chú ý lên trên Tiên Thiên tầng ba còn lại của Thần Tông.  

Động suy nghĩ, dựng Thuật Ngự Phong, bay lên giữa không trung, tung ra một chưởng đánh thẳng vào người tên Tiên Thiên tầng ba của Thần Tông.  

“Chết đi.”  

“Ầm đùng!”  

Anh khống chế lực độ của một chưởng này, muốn để lại người sống, muốn hỏi tung tích của Hạ Lộ từ những tên này.  

Tên võ cổ giả Tiên Thiên tầng ba này của Thần Tông cảm nhận được sức mạnh khủng bố kinh người từ sau lưng, dồn toàn bộ chân nguyên vào hai tay để chống lại.  

Ông ta biết bị Dương Bách Xuyên tỏa định sẽ không chạy xa được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi theo, hơn nữa ông ta cũng không tin tưởng mình có thể chạy trốn được từ trong tay của Dương Bách Xuyên. Hơn nữa nếu ông ta mải chạy không để ý đến đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta sẽ chết trong vòng một nốt nhạc.  

Hấp tấp đối phó, vừa quay đầu lại cả người rùng mình.  

Ông ta thấy được thân thể của Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung.  

Không phải ai cũng có thể tự do phi hành ở trong không trung.  

Ông ta biết ở trong tiên thiên, võ cổ giả có thể phi hành đều đạt đến Tiên Thiên kỳ, nói cách khác Dương Bách Xuyên chính là Tiên Thiên tầng sáu.  

Đến nước này còn đánh đấm gì nữa?  

Tầng sáu hạ gục tầng ba trong một chiêu, trung kỳ hạ gục sơ kỳ, điều này không khó khăn.  

Lá gan của ông ta bị dọa sắp nứt ra.  

Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, ông ta chỉ có thể căng da đầu đón nhận.  

“Ầm ~”  

“A ~”  

Gần như bẻ gãy nghiền nát, người này không chịu nổi bay ngược ra ngoài mười mấy mét, thân thể va chạm mạnh vào một thân cây to cao, đại thụ cũng bị đổ gãy.  

Lão già béo ục ịch của Thần Tông này kêu một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu lên nền tuyết, vẽ ra mấy đóa hoa mai đỏ, sau đó hôn mê ngất đi.  

Lại là một chiêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn giữ lại mạng sống cho người này, một chưởng này chỉ đánh ông ta bị thương nặng. Từ linh thức có thể thấy được xương cốt cả người ông ta bị đứt gãy nhiều chỗ, trở thành một phế nhân.  

Trước sau chưa đến mười phút đã thu thập xong Tiên Thiên tầng ba thứ hai.  

Dương Bách Xuyên lơ lửng giữa không trung, không để ý đến tên Thần Tông đã hôn mê này, đuổi theo hướng ba tên Tiên Thiên của  m Nguyệt Môn vừa chạy trốn.  

Ba người này đều là Tiên Thiên tầng hai, đối phó với đám này không cần tốn nhiều sức, hơn nữa anh còn có Thuật Ngự Phong, ba người bọn họ có thể chạy nhanh hơn tốc độ phi hành của anh?  

Trong hai phút đuổi kịp tên đầu tiên, không chút khách khí trực tiếp tung ra một chưởng, đánh mạnh vào người tên này. Chân khí khổng lồ giáng từ trên trời xuống, người này còn không kịp kêu la thảm thiết đã hóa thành một đống thịt nát.  

Tiếp theo đuổi theo tên thứ hai, vẫn là một chưởng như nã pháo, đập chết tên  m Nguyệt Môn Tiên Thiên tầng hai.  

Người cuối cùng đã chạy ra xa hơn 200 mét.  

Nhưng vẫn nằm trong phạm vi linh thức của Dương Bách Xuyên, trong lòng thúc giục chân khí, chưa đến 4 phút đã đuổi kịp tên Tiên Thiên cuối cùng của  m Nguyệt Môn, nở nụ cười lạnh lùng bay đến trước mặt người này.  

“A ~” Tên  m Nguyệt Môn cuối cùng này chính là lão già đứng trên đỉnh núi ban đầu, ông ta thấy được Dương Bách Xuyên lơ lửng trong không trung, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm: “Mày… Mày mày là Tiên Thiên tầng sáu.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.