Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 12: Tặng nàng một chiếc quan tài



Quản sự giương mắt nhìn lên, kẻ chủ động xin đi giết giặc không ai khác chính là phế vật Già Lam, đáy mắt dâng lên ánh lửa của hắn lập tức u ám. Hắn thà tin Phượng Thiếu có năng lực ngự bảo, chứ không tin Già Lam có thể khống chế pháp bảo. Bởi vì cả thành Lạc Xuyên này ai chẳng biết Già Lam không có linh lực?

Người không có một chút linh lực, làm sao có thể biết Ngự Bảo Thuật? Đây chẳng phải là nói tầm bậy sao?

“Có được hay không, phải thử mới biết được, không phải sao?” Già Lam nhìn chằm chằm từng biến hóa trên mặt hắn, không đợi hắn hỏi, chủ động nói rõ.

Quản sự chăm chú nhìn nàng, thời khắc này hai mắt nàng sáng kinh người, trong con ngươi đen nhánh dâng lên ánh sáng rực rỡ, làm trái tim hắn chậm rãi dao động, được, nhưng… Nàng thực sự có thiên phú ngự bảo sao?

“Tiểu Lam Lam nói được chính là được, ta ủng hộ nàng hết mình.” Ánh mắt trong trẻo Phượng Thiên Sách mang theo sự chân thành, một giây sau, nụ cười ngả ngớn phá vỡ bầu không khí ngay lập tức, hắn tà khí nhếch môi cười: “Người của ta, ta nói được, thì là được!”

Già Lam bị hắn nhìn nổi da gà cùng mình, thật muốn đập hắn một trận cho sướng tay, có gắng xem nhẹ sự tồn tại của hắn, ánh mắt lấp lánh của nàng nhìn thẳng về phía quản sự.

Quản sự nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc cũng gật đầu: “Được thôi! Vật đấu giá đầu tiên là linh khí có cấp độ tương đối thấp, ngươi có thể thử xem, nếu như thành công, ngươi có thể tiếp tục đấu giá những vật kế đó. Nếu làm tốt, ta sẽ mời ngươi trở thành Ngự Bảo Sư chính thức của Bảo Khí Các. Nhưng nếu như không thành công…” Hắn cố tình liếc nhìn Phượng Thiên Sách, câu nói tiếp theo quá rõ ràng, nếu như không thành công, dù Phượng Thiếu Gia có đảm bảo, nàng cũng không thể trở thành Ngự Bảo Sư chính thức.

“Nếu không thành công, ta lập tức rời khỏi nơi này!” Già Lam sảng khoái nói.

Hai bên đạt được hiệp nghị, Già Lam đi theo quản sự rời khỏi lô ghế khách quý.

Tiếng búa nện vang lên, hội trường đấu gia im lặng như tờ, buổi đấu giá chính thức kéo màn. Bán đấu giá sư nhiệt tình giới thiệu, tất cả mọi người đều biết, bảo vật bán đấu giá hôm nay đều được đem về từ Tiên Ma Mộ Địa, nơi nguy hiểm không người dám đến trong truyền thuyết. Người của Bảo Khí Các có thể đem những bảo vật này từ nơi nguy hiểm như Tiên Ma Mộ Địa về đây, có thể thấy được lực lượng của bọn họ mạnh mẽ cỡ nào, cho nên giá cả của những bảo vật này nhất định không tầm thường, phải chuyển qua mấy lần, vật lấy ít làm quý!

“Vật đấu giá đầu tiên là Thiên Táng Chi Quan! Linh khí thượng phẩm, giá khởi đầu là hai ngàn lượng bạc trắng, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn hai trăm lượng.” Khi bán đấu giá sư tuyên bố vật đấu giá đầu tiên, hội trường không ngừng thổn thức.

Thiên Táng Chi Quan? Tên này cho dù có dễ nghe thì nó cũng chỉ là cái quan tài mà thôi. Ai muốn bỏ ra một đống tiền vang mua thứ đồ không may chứ? Du nó là linh khí thượng phẩm, cũng không có ai thèm.

Bán đấu giá sư đâu ngờ rằng mọi người sẽ phản ứng như vậy, hắn vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, không để ý tới lời bàn tán của mọi người. Giá cả của vật bán đấu giá đầu tiên hẳn là từ hai nghìn lượng trở lên, hơn nữa nó đến từ Tiên Ma Mộ Địa, nên hắn nâng giá lên gấp bội, nhưng bây giờ lo lắng bản thân nó mang tới điềm xấu, cho nên mới lấy giá cả bình thường ra để bán.

“Ta tuyên bố, buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu!”

Mặc dù Thiên Táng Chi Quan là vật xui xẻo, nhưng vẫn là linh khí thượng phẩm, giá này cũng hợp lắm rồi. Coi như mình không cần, đưa cho nhà mai tang cũng không sai. Vì vậy, có một số người nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng mà khi bọn họ nghe người ở lô ghế khách quý kêu giá, cả đám liền bỏ qua.

“Phượng Thiếu ra giá hai ngàn hai trăm lượng!”

“Thao! *(nói tục tựa như F**k) Lấy thân phận Phượng Thiếu, hắn muốn cái gì mà không có? Vô duyên vô cớ mở miệng đòi mua quan tài để làm gì? Lẽ nào tặng cha hắn?”

“Kẻ có tiền mà, trong túi có nhiều tiền quá nên đâm ra bị khùng!”

“Ngươi có muốn kêu giá không?”

“Điên hả? Đấu giá với Phượng Thiếu? Ta tìm phân?”

Lúc Phượng Thiên Sách ra giá, hội trường không có ai đấu giá với hắn, bầu không khí rất quỷ dị, khiến bán đấu giá sư cảm thấy hơi khó xử. Từ lúc Bảo Khí Các thành lập tới nay, lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp khó xử như vậy.

Tiếng búa gõ vang lên, bán đấu giá sư tuyên bố: “Thiên Táng Chi Quan thuộc về Phượng Thiếu!”

Kế bên cửa sổ, Phượng Thiên Sách miễn cưỡng dựa vào trước cửa sổ, ánh mắt mê ly mập mờ cười khẽ: “Ta mua món bảo vật này là để tặng cho Ngự Bảo Sư ngày hôm nay, coi như quà gặp mặt của ta.”

Mọi người choáng váng bật ngửa, Ngự Bảo Sư nào xui xẻo như vậy? Được người ta tặng quà gặp mặt, còn là cái quan tài nữa chứ! Phượng Thiếu à Phượng Thiếu, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu căm hận người này hả?

Bán đấu giá sư vẫn tiếp tục duy trì nụ cười ôn hòa của mình, đảo mắt một vòng, cất giọng hỏi: “Tiếp theo, xin mời Ngự Bảo Sư của chúng ta ----- Già Lam tiểu thư.”

“Ai? Ta nghe không lầm chứ?” Mục Tư Viễn mở lớn miệng. hắn đã nói ra nỗi lòng của mọi người ở đây, có người khoa trương ngoáy lỗ tai, nghi ngờ lỗ tai của mình có phải bị ảo giác thính giác hay không?

“Già Lam? Ngự Bảo Sư?” Sở Viêm Chiêu chau mày, tại sao hắn cảm thấy chuyện này rất sốc, chắc chắn là trùng tên thôi.

Nhưng khi Già Lam bước lên giữa hội trường đấu giá, khuôn mặt lãnh khốc và hoài nghi của hắn triệt để bị nghiền nát, lộ ra sự khó tin.

“Già Lam! Cố gắng lên!” Tống Thiến Nhi hưng phấn đứng lên, quơ đôi tay trắng nõn của mình, kích động hò hét.

“Đúng là Già Lam?” Mục Tư Viễn há miệng rất khoa trương, vô cùng kinh ngạc, không có từ nào diễn tả nỗi.

Khách trong hội trường đều nghị luận ầm ĩ, chuyện này có phải rất sốc? Phế vật ăn nhờ ở đậu tại Sở Gia, kẻ không có linh lực như Già Lam, lại có thể trở thành Ngự Bảo Sư? không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là Bảo Khí Các nể mặt Phượng Thiếu mới mời nàng ta lên đài, phải, nhất định là như vậy!

“Tiểu Lam Lam, thích lễ vật ta tặng không? Đây chính là tấm lòng của người ta, nàng không nhận, người ta sẽ đau lòng.” Phượng Thiên Sách híp mắt phượng, dựa người vào bệ cửa sổ, cười như yêu nghiệt.

Kèm theo nụ cười của hắn có gió nhẹ đu đưa, thổi sợi tóc của hắn bay bay, mơ hồ có thể thấy được một vòng hào quang vờn quanh người hắn, như hồng nhan ở giữa hoa rơi, từng trận hương thơm, đẹp như thần tiên trên trời rơi xuống nhân gian.

Hội trường đấu giá, có vô số nữ tử mắt ứa ra sao, bộ dạng mê trai nhìn hắn. Cực phẩm chính là cực phẩm, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, nhưng mà lòng thích đẹp mọi người đều có, là đạo lí không thể thay đổi.

Già Lam lắc đầu than nhẹ, người này đúng là yêu nghiệt mà!

Khi mọi người tỉnh lại, lần thứ hai điên cuồng ngã ngửa, quả nhiên, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ai nói Phượng Thiếu đối xử với nàng tốt? Phượng Thiếu hận nàng biết bao, nên mới gặp liền tặng cho nàng cái quan tài!

Già Lam nhìn chằm chằm cái quan tài Thiên Táng Chi Quang có dung lượng chứa vừa đủ hai người, trán đổ mồ hôi nhễ nhại. Nàng sống hai đời, không muốn nhận nhất, không muốn gì hết, chỉ muốn đánh người tặng quà một trận thôi!

không trả lời hắn, Già Lam bắt đầu điều hòa lại nhịp thở, hướng về Thiên Táng Chi Quan thi triển phép thuật ngự bảo…

Tinh túy của Ngự Bảo Thuật là ở tinh thần lực, thuần phục, xóa bỏ huyết khế, lập lại một huyết khế khác, nếu bảo khí không có chủ nhân, vậy thì dễ hơn nhiều, chỉ cần dùng tinh thần lực của mình thuần phục linh hồn của bảo khí, như vậy mặc kệ kẻ nào cũng có thể làm huyết khế; nếu bảo vật đã có chủ, thì hơi phức tạp một chút, cần phải thêm một bước xóa bỏ huyết khế trước.

Già Lam quan sát Thiên Táng Chi Quan, quan tài không chút bị hư hại, nhìn như đồ bình thường. Nàng âm thầm ghi nhớ, suy đoán Thiên Táng Chi Quan có thể đã có chủ nhân, tình huống này, nàng muốn thu phục bảo khí, trước hết phải xóa bỏ dấu vết chủ nhân trước của nó để lại.

Hít một hơi thật sâu, Già Lam thu liễm tâm thần, trên mặt bỗng dưng hiện lên một tầng u lam. Hai tay nhanh chóng tạo thành ấn biến ảo, giữa hai ngón tay ngưng tụ một tầng gợn sóng u lam nhạt, đầu ngón tay đưa về phía trước, đem linh khí trên người rót vào Thiên Táng Chi Quan…

“Thủy…Thủy Linh Thuật?”

“Linh giả cấp ba?”

Mọi người vẫn còn đang xì xầm chế nhạo, thoáng chốc liền lặng ngắt, Linh giả cấp ba, hơn nữa còn là thuộc tính Linh Thuật, Linh Thuật có thuộc tính nước rất là hiếm. Chỉ dựa vào điểm này, hoàn toàn đánh ngã nhận thức của mọi người về Già Lam!

Cái gì phế vật? Cái gì không có linh lực?

Phế vật không có một chút linh lực là đây sao? Có thể phóng ra linh khí như Linh giả cấp ba mà là phế vật?

Lời đồn ác độc này là kẻ nào tung ra? Tất cả đều là nói vớ vẩn! thật không đáng tin! thật là lừa gạt tình cảm của người khác aaaaaaaaaaaaaa!

---- Lời người qua đường A -----

Phượng Thiếu nằm nghiêng trên trường kỷ, vạt áo nửa mở, vứt ánh mắt câu hồn về phía độc giả: Ai u ~ người ta muốn cất giấu! Có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.