Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 1: 1: Thích Cậu Ấy!




Chiều hôm ấy, ánh hoàng hôn đỏ rực khắp trường, tán cây phượng thổi rì rào, gió lần nào cũng mạnh, thổi từng đợt mát rượi
Tại trường cấp 3, tiếng chuông reo ra về, có vài học sinh đi lác đác trong sân tản bộ, một phần chưa muốn về, một phần lại thích đi ngắm cảnh
"Ê! Mỹ Thanh!"
Một cô gái chạy tới khoác vai bạn của mình, giọng nói nhẹ nhàng, tự nhiên như rất thân thuộc
Bóng lưng thiếu nữ dừng lại, ngoảnh mặt hỏi "Gì đây?" mái tóc xoăn gợn sóng nhẹ ngang lưng được gió thổi bay bay, khuôn mặt nàng diễm lệ xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn, thoáng thấy tính tình cô rất trầm tĩnh, ít nói
"Mày với thằng ấy chia tay rồi à?" Cô bạn thắc mắc hỏi, tính tình nhiều chuyện vẫn không thay đổi, cô gái đó tên là Ý Hương, tính tình hoạt bát, lanh lợi
"Ừm!" Mỹ Thanh chán nản đáp
"Thôi! tiếc gì ba loại đàn ông đó! Kiếm người khác ngon hơn!"

Nàng tức giận nói một tràn, không giống bị thất tình "Tao không tiếc! chỉ tức thôi! Lúc đầu nghe tên đó chia tay với người cũ rồi, xong quen tao.

Vậy mà bây giờ hai đứa đó còn liên lạc với nhau! Xong còn nói với tao nhỏ đó là em họ các kiểu, bây giờ thì hay rồi! Vừa chia tay, hai đứa đó liền quay lại!"
"Gì mà cặn bã thế? đánh hắn chưa?" Ý Hương tức giận nói theo
Mỹ Thanh im lặng lắc đầu, từ lâu cô chỉ coi mối quan hệ này là tạm bợ, chẳng biết là gì nữa, chắc là cô bị ép quá nên quen đại
Người cô thật sự thích chính là chàng trai lớp kế bên, dáng người cao lớn trông hơi bự con, nhưng cậu ấy ốm, gương mặt điển trai, da trắng, chiếc mũi cao thẳng hơn cả giới tính của cô, đặc biệt anh có nốt ruồi nhỏ ngay miệng, khi cười rất khiến người khác dao động
Chẳng hiểu sao cô thích anh từ lúc nào cũng không hay, hai người thường gặp mặt nhau ở trường, hoặc tình cờ khi đi mua đồ ở ngoài, chắc anh không biết mình là ai đâu!
Mỹ Thanh là một con sâu lười, nhưng để được tình cờ gặp anh cô phải thức sớm, canh đúng giờ anh đến trường rồi lén đi phía sau
Có khi làm biếng, cô dậy trễ nên cứ nghĩ không thể gặp anh, nhưng người tính không bằng trời tính...!không ngờ anh lại đi trễ hơn cô 1 hay 2 phút.
Nếu hôm đi sớm quá thì kiếm cớ rũ Ý Hương đi mua đồ ăn sáng gần đó để đợi anh
Tính ra hai người dù đi sớm hay chậm cũng đều sẽ gặp nhau vào mỗi buổi sáng bằng những lần gặp ngẫu nhiên
Ý Hương nhìn xa xăm, liền thấy một nhóm thanh niên đang đi phía trước, ai nấy cũng đều đẹp khiến cô phải loá mắt, hứng thú đánh vào vai bạn mình
"Mỹ Thanh! Nhìn kia kìa! Mày biết mấy người đó không? lớp a7 đó"
Ý Hương không chỉ nói, mà còn dùng hành động chỉ thẳng mặt, khiến Mỹ Thanh cũng muốn độn thổ
Từ lâu cô đã để ý về phía trước, thấy bóng dáng của một thiếu niên cao lớn, anh là người nỗi bật nhất trong đám, cao cũng khoảng 1m85, nét mặt tuấn tú, bờ vai rộng, vững chắc

Chiếc áo sơ mi của anh được duỗi thẳng, đóng thùng một cách chỉnh tề, bước chân đi chầm chậm, anh đang cười nói với bạn của mình một cách vui vẻ
Mỹ Thanh thẩn thờ đáp " À...!người ở giữa Là Anh Duy...., bên phải là Tử Lâm, trái là...!không biết!"
"Biết tên luôn? ghê vậy trời!"
"Thì người ở giữa...!hôm bữa học thêm ké buổi sáng lớp ổng, nhưng mà tao với người đó biết nhau từ lâu rồi thì phải, tự nhiên biết tên luôn chứ! Còn cái người Tử Lâm kia thi cùng phòng! Hồi trước thấy đẹp nên để ý..!"
Ý Hương ngạc nhiên đáp, chuyện này mà Mỹ Thanh lại không nói cho cô nghe, nhưng chợt nhớ lại chuyện gì đó
"Ê! Mà cái ông Anh Duy gì đó tao hay gặp ở căn tin ăn mỳ nè, mấy bữa làm biếng đi mà mày cứ rũ quài!"
"Nói nhỏ mày nghe cái này!" Mỹ Thanh khoác vai bạn mình, nghiêng đầu nói
"Hả?" Ý Hương nhỏ giọng nói
"Tao đang để ý cái ông ở giữa đó! Mày đừng nói ai nghe nha!" Nàng nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe
"A! Ra là vậy, tao có con đệ tử học lớp ông đó, có cần....!không?" Ý Hương nhếch mày nhìn cô

"Thôi thôi! Tao chỉ muốn thích thầm cậu ấy, mày đừng có nhiều chuyện nghe chưa!" Cô hoảng hốt đánh vào tay Ý Hương cảnh cáo
"Biết rồi! Tùy mày đấy! Lỡ người ta có ghệ rồi thì đừng có khóc nhá!" Ý Hương trêu chọc
Nàng im lặng không trả lời lại, như biết chắc một ngày anh có tình yêu mới, tới lúc đó cô sẽ tự động buông bỏ, thật ra cậu ấy không phải là người nổi bật mấy, chỉ vì cô thích nên mới thấy cậu còn to lớn hơn cả bầu trời
Thật ra để ý anh lâu rồi Mỹ Thanh mới biết, người cô thích cũng có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, đột nhiên lại thấy trong lòng khó chịu
Anh Duy cùng với đám bạn đang giỡn với nhau, đúng lúc anh đang tùy tiện cười tươi nữa miệng thì ngoảnh đầu ra sau nhìn xung quanh
Mỹ Thanh bắt gặp thấy ánh mắt của anh cũng không tỏ vẻ rụt rè, bình thản tiến về phía trước, gương mặt lạnh nhạt cứ như hai người xa lạ
Anh Duy cũng thu mắt, quay mặt về phía trước, lúc đó cô mới thở phào, tay chân rã rời, mặt đỏ như quả chôm chôm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.