Sự Quyến Rũ Chết Người

Chương 72-73



72: Bắt Cóc


“Xin chào! Lúc sáng chúng ta đã gặp nhau rồi đấy!”
“Mày làm gì cô ấy rồi?” Anh hét lớn, gương mặt đỏ ngầu tức giận
“Muốn biết thì đi tìm đi, nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”
Hắn nói vài lời qua điện thoại rồi giựt nó khỏi tay Mỹ Thanh, hung hăng dậm chân một cái khiến màn hình bể nát
“Thằng khốn!”
Anh Duy nghe xong liền đấm tay thật mạnh vào vô lăng, tên đó đã cắt ngang cuộc trò chuyện từ lúc nào không hay
Trên đường đi anh liền vội vã gọi cho Tử Lâm để nhờ sự giúp đỡ, cậu ấy vừa nghe máy thì anh đã nói một tràn “Giúp tao xâm nhập vào camera an ninh, Mỹ Thanh bị tên Kỳ Nam bắt đi rồi!”
“Mày đang ở đâu? Tên đó là ai?” Tử Lâm ngạc nhiên hỏi, cái tên này cậu chưa từng nghe qua, bộ hắn nổi tiếng lắm sao?
“Kẻ sát nhân vượt ngục, hắn ta đã giết nhiều người rồi! Lúc sáng hắn còn giả dạng đến nhà cô ấy, không còn thời gian đâu nhanh đi!”
“Fuck, dính tới mấy thằng đó thì căng đấy, đợi một chút!” Tử Lâm nhanh chóng đi đến dàn máy tính thông dụng, các ngón tay gõ lên bàn phím một cách điêu luyện, màn hình liền hiện lên nhiều hình ảnh của con hẻm được quay lại

“Thấy rồi! Còn việc gì khó hơn nữa không?”
Đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng đổ nát trên sân thượng đang được thi công, hai tay cột chặt sau bức tường
Nàng nhìn xung quanh đều tối đen như mực, những tán lá thổi rì rào từng đợt lạnh lẽo “Đây là đâu, tại sao lại bắt tôi?”
“Mày đã xem thời sự rồi đúng không, mày là người thứ 5 vinh hạnh được chết trong tay tao” Tên sát nhân cầm con dao sắt lạnh ghì vào gương mặt diễm lệ, hắn cười biến thái
“Tôi sẽ cho anh tiền, làm ơn thả tôi được không…”
“Có một người đã chi ra số tiền lớn để tao lấy mạng mày và bạn trai mày! Tên đó còn giúp tao thuận lợi ra nước ngoài, mày nghĩ tao sẽ tha cho mày sao?”
Thì ra không phải là trùng hợp, lại còn muốn giết cả Anh Duy, rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này chứ? Chẳng lẽ vụ tai nạn xe bọn họ đã nhớ mặt cô nên chi tiền cho tên khốn này sao?
Hắn ta đã uống thuốc chưa nhỉ? Chắc sẽ không lên cơn đấy chứ?
“Tôi… sẽ giúp anh nhiều hơn người đó gấp trăm lần!” Đối mặt với hắn, giọng điệu của cô cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn
“Những đứa từng bị tao giết đều nói những câu như vậy, nên tao đã hành hạ nó tới chết! Nhưng mà… nhìn mày cũng ngọt nước đấy, nếu giết liền thì uổng quá!”
“Anh thử suy nghĩ đến đề nghị của tôi đi, nếu bạn trai tôi đến, anh sẽ chết chắc đấy!” Giọng cô thanh thao như ngọc, có vẻ rất giỏi trong việc thuyết phục người khác
Tên sát nhân Kỳ Nam nắm tóc của cô giật mạnh về phía sau, bàn tay sần sùi lã lướt lên cái cần cổ trắng ngần quyến rũ, hắn ngửi mùi hương thơm ngọt ở cổ nàng
“Bớt nói nhảm, nếu mày hầu hạ tốt thì tao sẽ giết mày một cách nhẹ nhàng bằng một loại thuốc độc!”
“Đồ biến thái, thả tôi ra!” Mỹ Thanh khinh bỉ né tránh
“La đi, la lớn lên cũng không ai đến đâu! Đồ lẳng lơ!” Hắn vùi đầu vào cổ nàng mà liếm láp
“Đồ bệnh hoạn, tránh xa tôi ra!”
Mỹ Thanh dãy dụa đưa chân đá vào hạ bộ đang ***** **** của hắn, sắc mặt tên đó ngày càng tái mét và tức giận, ánh mắt đem lại sự chết chóc
Hắn đưa tay tát thật mạnh vào gương mặt cô khiến đầu ốc trở nên choáng váng, đến khi cô hoàn hồn thì hắn đánh bên mặt con lại

“Mày chọc tao thành công rồi đó con khốn!”
“Ông đều làm vậy với những cô gái khác đúng chứ? Đồ rác rưởi!”
Kỳ Nam cười quỷ dị đánh thêm một cái tát vào mặt nàng, hắn ta ghét nhất là ai nói nhiều, thật muốn đem phía dưới vào miệng cô ta
“Con đỉ này, tao đã nhẹ nhàng nhưng mày không chịu thì đừng trách!” Hắn lấy ra một cây roi làm bằng dây thừng vung tay mạnh xuống đất
“Anh nghĩ giết tôi thì có thể thoát khỏi chổ này sao?”
“Tao sẽ giết bất cứ đứa nào đến đây, nên mày đừng nghĩ dạy đời được tao!” Hắn đánh một cái thật mạnh vào người nàng khiến cô đau đớn nhăn mặt
Hung hăng túm lấy cổ áo kéo xuống tới bã vai, chỉ hiện một lớp da thịt trắng mềm mại và xương quai xanh quyến rũ, bởi cô mặt áo phông cổ tròn nên hắn mới không làm được nhiều
“Định làm gì tôi, mau cút đi!”
Tiếng bước chân đang ở phía cầu thang ngày càng đến gần, xuất hiện một bóng dáng cao lớn, ngũ quan khuôn mặt lạnh lùng chứa đầy sự căm phẫn
Anh mặc bộ đồ đơn giản đi đến công trường, tay cầm một cây sắt khoảng gần 1m
Cô vui lắm, bởi vì anh đã đến, cảm ơn vì vẫn có một vị trí trong tim anh, cô nhìn anh trìu mến, cô không khóc nhưng giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên má
Tên sát nhân liền quay đầu nhìn anh, hắn ta thản nhiên nói “Tới một mình à? Như vậy cũng tốt đấy!”
Nói xong hắn liền cầm con dao tiến thẳng về phía Anh Duy, anh cũng nhanh chóng lao tới đưa cây sắt đánh vào đỉnh đầu Kỳ Nam, máu trên đầu ngày càng tuôn ra, hắn lảo đảo, tiến tới đâm trúng vào cánh tay trái của anh

Chàng trai cầm chặt cây sắt đánh mạnh vào mặt hắn khiến phun ra nước ói, anh thở mạnh kinh tởm
“Mẹ kiếp, đánh nhau giỏi như vậy còn bắt tao giết mày thì khác gì nộp mạng!”
“Ừ, chết đi, mày có vào tù thì cũng chết thôi! Tao sẽ cho mày chết sớm một chút!” Anh nghiến răng nghiến lợi, khó lắm mới tìm được cô, tên khốn như mày không xứng chạm vào cô ấy
Anh dùng toàn bộ sức lực đánh vào mặt khiến tên đó nằm lăn ra đất, anh buông vũ khí chạy đến chổ cô, cẩn thận cởi trói cho cô
Xong xuôi anh liền ôm cô vào lòng mà thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô bị đánh sưng cả mặt anh càng đau lòng, đôi mắt đỏ ngầu sắp khóc
“Anh lo chết đi được!” Giọng anh nghẹn ngào cố nói, suýt nữa thì bật khóc trước mặt cô
“Em không sao mà…”
Anh lấy cái hộp nhỏ trong túi quần, mở nắp ra liền thấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói, giọng anh trầm khàn “Lúc nảy anh đã định đưa nó cho em, nhưng lại xảy ra chuyện…”
“Em thích lắm!” Mỹ Thanh khoác hai tay ôm lấy cổ anh, không nghĩ anh sẽ có những lúc yêu đuối như vậy, thật đáng yêu.

73

"Em thật sự muốn gã cho anh sao? Nếu muốn thay đổi ý định vẫn còn kịp, sau này anh sẽ không tìm em nữa!"

Mỹ Thanh nhàn nhạt đưa tay ôm lấy gương mặt của chàng trai, một luồn ấm áp dể chịu khiến anh an lòng "Em sẽ bám lấy anh, chỉ cần anh đừng chán ghét em!"

"Anh yêu em còn không hết, sao mà ghét em được, chỉ sợ em hối hận!" Mặc dù cô vẫn đang trước mắt, nhưng anh vẫn sợ có một ngày cô rời xa mình, anh muốn cô mãi mãi ở bên cạnh anh

Cô mới là người nên hỏi anh câu đó, nếu thật sự cô làm điều gì ảnh hưởng tới người nhà của anh, anh có hối hận vì đã cưới cô không?

Anh vừa bế cô ra thì đám người Tử Lâm cũng chạy tới, cậu ta ngạc nhiên nhìn anh "Xong rồi à? Không bị thương chứ?"

Anh Duy gật đầu nhìn người trước mặt "Không sao, cũng may tới kịp lúc!"

"Mày cũng đáng ghét quá, một mình hành động như vậy không sợ nguy hiểm à! Tên sát nhân đó định xử lý thế nào?" Tử Lâm lo lắng

"Đương nhiên không để hắn sống rồi, mau đốt hết chổ này đi, đừng để người khác phát hiện!" Lời anh nói lạnh lùng đến đáng sợ

Mỹ Thanh lên tiếng nhắc nhở "Hắn bắt tôi không phải là trùng hợp, có người đứng sau chuyện này, hắn muốn giết tôi và Anh Duy…"

Có lẽ chúng đang thăm dò, anh phải cẩn thận mới được "Không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều!"

Tử Lâm ra hiệu kêu vệ sĩ đi theo mình, có lẽ phải moi điều gì đó từ miệng Kỳ Nam, Anh Duy cũng không ở lại, trực tiếp đưa cô về nhà, suốt chặn đường cả hai đều yên lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng

"Ngày mai anh không về nhà, em dọn đến chỗ anh ở đi, nơi đó sẽ an toàn hơn!"

"Anh định đi đâu?"

"Ba anh đột nhiên đổ bệnh, anh phải đến bệnh viện một chuyến. Sẵn tiện nói chuyện đám cưới của chúng ta!"

"Em hiểu rồi!" Nàng cười dịu dàng nhìn Anh Duy, dáng vẻ anh vẫn bình thản như thường

Vừa lúc ngày mai có một bữa tiệc rượu của giới thượng lưu, anh đi thì càng tốt, cô không cần phải nghĩ cách để đuổi anh

Tốn không ít tâm tư mới đến được bước này, sao cô có thể quay đầu, nếu Kiều Việt Sâm dể dàng bị giết như vậy thì cô đã không dựa vào anh làm gì!

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có, chắc là vết thương lúc nảy khiến em đau thôi…"

Anh đột nhiên phanh xe gấp, quay sang lo lắng cho Mỹ Thanh "Chổ nào, để anh xem!"

Nàng thẳng thừng đẩy tay Duy sang một bên, chính anh cũng cảm thấy khó hiểu "Em không sao… Chúng ta mau về xử lý vết thương của anh trước khi nó nhiễm trùng đi."

Thấy cô né tránh anh cũng gượng cười xem như không có chuyện gì, chỉ là giây phút đó khiến anh cảm thấy mình bị ghét bỏ "Em sợ anh chết sao?"

"Rốt cục anh đã đắc tội với ai? Lần này là bắt cóc, lần sau sẽ là gì đây?"

Anh Duy đột nhiên ho sặc sụa, gương mặt điển trai quay ra hướng cửa sổ lảng tránh "Trời hôm nay lạnh quá, em cẩn thận bị cảm đấy!"

"Chuyện đó khó nói như vậy…"

Mỹ Thanh đành nhìn ra bên ngoài, đường xá vắng lặng vốn không có gì để xem, còn anh và cô cũng không có gì để nói, thật vô vị…

Anh liếc nhìn dáng vẻ kiều diễm của người bên cạnh, cô xinh đẹp và lạnh lùng như cây xương rồng, cho dù như thế nào thì anh vẫn muốn chạm vào

Cả hai cũng chỉ biết thở dài, khoảng cách với họ có lẽ là bí mật, anh không thể kể chuyện người nhà trong gia đình đấu đá lẫn nhau để tranh giành tài sản, cô sẽ không vui và lo lắng

Anh nhìn Mỹ Thanh dịu dàng, giọng điệu cưng chiều "Em có tò mò vì sao 3 năm trước em đánh anh bằng vỏ bia, khiến anh hôn mê tận mấy ngày liền không hả?"

Nàng ngạc nhiên khi anh nhắc về chuyện cũ, đành nhướn mắt nói đại "Chắc là em đã ra tay nặng…"

Anh chề mỏ lắc đầu, dáng vẻ đáng yêu "Tại vì người đó là em nên anh mới ngất xỉu, bình thường bị đánh nặng tới mức nào anh cũng có thể ngồi dậy, nhưng em đánh thì không…"

"Anh đang nịnh bợ em?"

"Không nhé, đó chẳng phải yêu em nên anh mới đau lòng sao!"

"Anh Duy, em thấy anh ngày càng dẻo miệng!"

"Những lời này cũng chỉ nói cho một mình em nghe!" Anh cười tủm tỉm, anh không ngờ mình lại nói những lời sến súa này để bắt chuyện với cô

"Vậy em phải cảm ơn anh rồi."

"Thay vào đó em hãy nói yêu anh mỗi khi chúng ta không có gì để nói!"

Mỹ Thanh vui vẻ bật cười, anh đúng là một người thú vị, ở bên anh lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc và được cưng chiều


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.