“Cô ấy tới buổi tiệc đó làm gì?”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là muốn mở mang tầm mắt!” Người trợ lý bên cạnh Anh Duy lên tiếng, cậu ta tên Trạch Vũ
“Vậy cô ấy đang làm gì?”
“Hiện tại vẫn đang đi dạo xung quanh, chúng tôi sợ bị phát hiện nên không dám tới gần!”
“Ừm, cậu có thể ra ngoài rồi!” Giọng anh lạnh nhạt ra lệnh, tiện thể vào phòng thay đồ
“Đến đó mày có thể chạm mặt với Kiều Việt Sâm!” Một giọng nam kiêu ngạo lên tiếng, anh ta mặc đồ không giống với doanh nhân, dáng vẻ rất hung hăng và vô phép
Chàng trai đang đi thì khựng lại, nhìn sang người bên cạnh một cách tự nhiên và thân thuộc
“Cũng không thể lãng tránh mãi!”
“Mày định làm gì?”
“A Kiệt, nghe nói ông ta đang vận chuyển viên đá quý màu xanh ngọc, hay mày… cướp nó giúp tao đi!” Ánh mắt sắc lạnh mang vẻ u ám, dưới ánh đèn, gương mặt anh càng hiện rõ sự tà ác
“Đó là hàng đấu giá, mày nghĩ tao có gan làm sao?”
“Sợ rồi à?” Anh Duy cười trêu chọc
Hắn hừ mạnh “Nói thừa!”
“Không làm thì tao nhờ người khác!”
Hắn cạn lời khi thấy sự bất mãn của Anh Duy, cũng không thèm cầu xin lâu thêm một chút biết đâu hắn sẽ mềm lòng “Mày nghĩ ai làm được đây? Cứ để đó rồi tao nghĩ cách!”
Duy nghe xong liền cười ẩn ý “Biết mày có nghĩa khí nhất, mấy chuyện đó mày xử lý một phát là xong thôi mà!”
A Kiệt bĩu môi “Lật mặt cũng nhanh đấy, mới ngày nào còn đi chơi chung, bây giờ nói cưới vợ là cưới, cũng không cho anh em xem mặt cô gái đó.
”
“Từng học cùng trường, chắc mày đã gặp qua rồi!”
“Làm sao tao nhớ mày từng quen ai, đừng nói là Khê Yến nha? Mày để ý cô đó nhất mà còn gì!”
“Không đúng! Người mà từ lần đầu gặp, tao đã rất cố gắng thay đổi để được bên cạnh cô ấy!”
A Kiệt nghe xong liền nổi da gà, sỏi đá yêu vào cũng đều sến sẩm như vậy sao, sắc mặt hắn tái mét nhìn Anh Duy “Thôi tao về trước!”
…###########…
Ở buổi tiệc, Mỹ Thanh vừa đi ngang qua thì bị Kiều Việt Sâm va chúng, rượu của ông đều bị đổ hết vào chiếc đầm trắng của nàng
“A” Nàng khó xử nhìn lão, định nói nhưng lại thôi
Vừa nhìn thấy cô gái, ông đã bị nhan sắc của nàng thu hút, tay chân liền trở nên vụng về nhưng thần thái vẫn không thể nào sánh bằng
“Xin lỗi, lúc nảy tôi có hơi bất cẩn…”
“Váy của tôi… làm sao đây…” Nàng buồn bã tỏ vẻ đáng thương
“Nếu tiểu thư không chê, tôi sẽ đền cho cô một chiếc váy khác!” Lời nói ông ta rõ ràng, chắc chắn, vì là con út nên gương mặt vẫn trẻ hơn so với Kiều Anh Thần
“Vậy nhờ anh tìm giúp tôi một cái…” Nàng đưa hai tay nắm lấy cổ tay Kiều Việt Sâm khiến ông ta ngạc nhiên mà căng thẳng
“Vậy cô cứ đến phòng thay đồ trước đi, tôi sẽ kêu người đem đồ tới ngay!” Ông ta ho khan một cái, điềm đạm nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú như mong đợi điều gì đó
Nàng hiểu ý liền nhìn thẳng mắt lão “Ở đây rộng lớn quá, anh dẫn đường cho tôi nhé!”
“Cô theo tôi!” Hắn mĩm cười đồng ý
“Hình như áo anh dính rượu!”
Đôi mắt nàng chậm rãi đối diện với hắn, bàn tay nàng lả lướt trên cổ tay để lau giúp, ngón giữa uyển chuyển đi xuống chạm vào da thịt trên ngón tay Kiều Việt Sâm
Ông ta nhìn cô không né tránh, khoái cảm trong người có chút mới mẻ, biểu cảm cũng quá câu dẫn đi, nhìn quyến rũ hơn bà vợ ở nhà của mình
“Cảm ơn!”
Nàng gật đầu cười tà mị, giọng nói thanh thao như ngọc “Chúng ta có thể trao đổi liên lạc với nhau không? Nếu tôi bị đổ rượu mà được thêm một chiếc váy nữa thì hời quá…”
“Không thành vấn đề!”
Đưa cô tới nơi, Kiều Việt Sâm cũng không tiện ở lại vì sợ người khác để ý, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn lựa lời rời đi, vừa lúc Hải Đường truyền tin đến
“Hình như chồng sắp cưới của em đến đây!”
Nàng cũng rất ngạc nhiên, không phải anh ấy nói đi thăm bệnh sao? Sao lại xuất hiện không đúng lúc tí nào
“Chúng ta về thôi!”
“Anh vừa phát hiện ra một thứ hay ho, em muốn đến xem không?”
“Sao chứ?”
“Đến sảnh chính đi!”
Mỹ Thanh nghe xong cũng làm theo ý của Hải Đường, cả hai gặp nhau và nhìn về hướng đang bị thu hút sự náo nhiệt, nàng bắt gặp được anh Duy, anh mặc trên người một bộ vest sang trọng và lịch lãm nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm người phụ nữ xinh đẹp không kém
“Anh Duy, tối nay cậu qua nhà dùng bữa chúng tôi đi!” giọng nói trầm khàn của người đàn ông lớn tuổi
Cô gái bên cạch cũng mong đợi lên tiếng “Phải đó! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau… anh đồng ý với cha em đi nha!”
Chàng trai gật đầu tỏ vẻ thành kính, giọng nói điềm tĩnh coi như không có gì “Chuyện ăn uống thì để bữa khác đi, bạn gái cháu còn đang đợi!”
Lão già nghe xong liền giận đỏ mặt, cậu ta và con gái của mình chuẩn bị kết hôn, hắn còn có tâm tư để yêu người khác, xem ra không nể ông ta rồi!
A Tình khó chịu lên tiếng “Bạn gái? Em chính là vị hôn thê của anh, anh nói như vậy khác nào đang dằn mặt em!”
“Anh chưa từng hứa hẹn gì với em cả, chuyện hôn ước anh cũng nói rõ với người lớn trong nhà rồi!”
“Anh muốn hủy là hủy sao? Em đã đợi ngày này rất lâu rồi, người phụ nữ đó có gì hơn em chứ? Cô ấy có yêu anh nhiều hơn em không?”
“Điều đó đâu có quan trọng, chỉ cần anh yêu cô ấy là được!”
“Bây giờ anh chưa muốn cưới nên mới nói như vậy phải không, em biết tính anh mà… chúng ta có thể dời lại 1 tháng, 2 tháng hoặc 1 năm đều được!” Giọng nói cô nhỏ nhẹ năng nỉ
Người ngoài nhìn vào đều bàn tán, xinh đẹp như vậy thì thiếu gì đàn ông tốt, sao lại mặt dày đi xin xỏ thiếu gia làng chơi nổi tiếng nhất trong đám nhà giàu
Anh Duy nghe không lọt tai một chữ, đôi mắt nhìn xung quanh để tìm Mỹ Thanh, cuối cùng thấy nàng đang đứng trên lầu thì anh mời thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm một người đàn ông lạ mặt, anh cũng giả vờ không để ý mà nhìn chăm chăm mỗi nàng
Hải Đường thấy vậy liền lùi về sau để hòa nhập với đám người khách mời, Mỹ Thanh bị Duy nhìn trúng nên cũng rất bất ngờ, nàng nhìn anh cười rạng rỡ, dáng vẻ gượng gạo của cô cứ như đang bị bắt gặp làm chuyện xấu
Anh Duy trầm giọng, cố tình phớt lờ bọn họ “Xin phép đi trước!”
Ba của A Tình cũng hậm hực lên tiếng “Không biết trước sau, đúng là thằng nhóc kiêu ngạo!”.