Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 32: 32: Một Ngày Bệnh




"Hắttt..

xì!"
Eve sụt sịt, dùng khăn tay xoa mũi.

Cô đứng trước bếp, nhìn nước sôi sùng sục.
"Cháu không lau khô tóc khi lên bờ chứ gì." Bà Aubrey bước vào bếp, nhẹ giọng trách mắng Eve.

"Cháu có đau đầu không?" Bà quan tâm hỏi.
"Cháu ổn ạ." Eve trả lời, mắt cô mở to rồi lại sụp xuống.

"Cháu uống trà xong sẽ đỡ hơn thôi."
"Đây, để ta làm cho." Bà Aubrey đề nghị, thế chỗ của Eve đứng trước bếp, còn Eve chuẩn bị hộp cơm trưa của mình.

"Ta tự hỏi hôm nay Eugene đi đâu mà lâu như vậy, lẽ ra bây giờ cậu ta phải về rồi."
Bà Aubrey rót nước nóng vào ba chiếc cốc.

Sau đó, bà thêm những bông hoa nhỏ, vắt chanh vào.

Mặc dù hầu hết các nhà, bao gồm cả gia đình trung lưu, đều phản đối chuyện để người hầu ăn uống như những người khác, nhưng lệ tục đó không tồn tại dưới mái nhà Dawson.
Eve thì vụng về, Eugene lại dễ đổ bệnh nên bà Aubrey phải chăm lo cho gia đình nhỏ này.
Khi Eve xì mũi, bà Aubrey nói: "Hãy đợi Eugene về.

Hôm nay cậu ta sẽ đưa cháu đến Skellington.

Đáng lẽ ta sẽ bảo cháu ở nhà, nhưng đây mới là tháng đầu tiên của cháu, chúng ta không biết nhà Moriarty sẽ phản ứng ra sao với sự vắng mặt này."

Eve xua tay: "Cháu sẽ ổn thôi, dì Aubrey.

Chắc là do là thời tiết thêm mái tóc ẩm ướt ấy.

Đến tối dì sẽ thấy cháu đỡ hơn thôi."
Cô cầm một trong hai chiếc cốc lên nhấp một ngụm trà ấm nóng, cảm giác chẳng kém gì lên thiên đường.

Cô nói:
"Cháu lo nếu hôm nay cháu không đi làm thì cháu sẽ bị đuổi ngay lập tức mất."
Bà Aubrey không ép Eve ở nhà, bà chỉ gật đầu: "Để ta đi lấy thêm cho cháu hai chiếc khăn tay phòng khi lát nữa cháu cần dùng." Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi bước ra khỏi bếp.
Hai phút sau, Eugene về, tay mang báo, sữa và các loại rau khác mà họ không trồng ở sân sau.
"Bà Aubrey! Ồ, cô Eve! Tôi có tin từ chợ của thị trấn!" Eugene nói, đi về phía bàn ăn và đặt tất cả những thứ anh ta mang về lên.
"Tin gì?" Eve hỏi.

"Trên báo sao?"
Eugene lắc đầu nói: "Tôi nghe nói có một phù thủy trong thị trấn.

Đêm qua, mụ phù thủy đã giết gia súc của một nhà rồi."
"Anh chắc nó là thật chứ? Mọi người thích vẽ chuyện từ trí tưởng tượng của họ lắm, Eugene à." Eve trả lời.
Bà Aubrey ra khỏi phòng, tay cầm hai chiếc khăn, nói: "Eve nói đúng đấy.

Nhờ có sự tồn tại của ma cà rồng và người sói mà phù thủy đã tuyệt chủng rồi."
Eugene nói: "Trong trấn nói như vậy.

Sáng nay người ta phát hiện gia súc đã chết.

Tất cả là mười con nằm trên đất.

Tôi có cùng người khác đến xem thử nông trại đó.

Một gia đình tội nghiệp." Anh lắc đầu.
"Nếu phù thủy thực sự ở đây, nhà chức trách sẽ là người đầu tiên đến bắt.

Nhưng cẩn thận cũng không thừa." Bà Aubrey nói, môi mím lại thành một đường mỏng.
Sau gần bốn mươi phút, xe ngựa đến thị trấn Skellington và dừng lại ở bên cạnh dinh thự nhà Moriarty.

Mặc dù đã được đánh bóng, nhưng cỗ xe đã cũ, nó là chiếc xe đã được chế tạo và mua lại từ hồi ông Rikard Dawson quá cố vẫn còn sống.

Eugene nhảy khỏi ghế lái, nhanh chóng mở cửa cho Eve xuống.
"Cảm ơn, Eugene." Eve bước xuống xe ngựa, nhìn chằm chằm vào dinh thự cô sắp vào.
"Mọi thứ ổn chứ, thưa cô?" Eugene hỏi khi thấy Eve không di chuyển khỏi chỗ mình đang đứng.
Sao cô có thể chứ, cô sợ gặp Vincent.

Cái lạnh có thể đã để cô yên, nhưng đêm qua cô đã không thức để nghĩ về những gì đã xảy ra trong rừng.

Sự bối rối khiến cô muốn quay vào trong xe ngựa.

Eve quay sang Eugene, mỉm cười gật đầu: "Chúc tôi may mắn đi, Eugene.

Tất cả những gì tôi cần chỉ có vậy."
"Chúc may mắn, cô Eve.

Không gì cô không thể đạt được." Eugene động viên.
Nhưng một trong hai người còn chưa kịp di chuyển, một cỗ xe khác xuất hiện và dừng trước cổng ra vào của dinh thự.
Những bảo vệ của dinh thự kéo cổng cho xe ngựa đi vào.

Nhưng thay vì điều khiển cỗ xe vào trong, người đánh xe bước xuống và mở cửa xe.
Vincent Moriarty bước ra.
"Tin được không." Eve lẩm bẩm trong hơi thở, Eugene quay lại nhìn cô, vẻ mặt thắc mắc không hiểu cô nói gì.
"Cô Barlow, thật là một bất ngờ tuyệt vời.

Tôi cứ ngỡ hôm nay cô sẽ không đến dinh thự cơ." Vincent nói, vừa tiến đến chỗ Eve và Eugene đứng, vừa tháo đôi găng tay đen khỏi tay mình.
Eve cố giữ nụ cười trên môi, nhưng không được.

Cô hỏi anh bằng một giọng quá ư là lịch sự: "Sao lại không chứ, cậu chủ Vincent.

Là một gia sư, tôi biết trách nhiệm của mình."
Và mặc dù Eve cố gắng giữ bình tĩnh, cô vẫn tránh nhìn vào mắt Vincent.
"Hắt xì!" Eve hắt hơi vào chiếc khăn tay của mình.
Vincent nghiêng đầu: "Cô bị ốm à, cô Barlow? Lần cuối cùng gặp cô, tôi thấy sức khỏe cô.." Anh dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Rất ổn mà.

Còn ai đây?" Anh quay lại nhìn Eugene.
Eugene khiêm tốn cúi chào Vincent: "Tên tôi là Eugene Weaver, cậu Moriarty."
"Ừm." Vincent ậm ừ, anh gật đầu rồi mỉm cười.

"Tôi biết anh.

Thật ra là tôi đã nghe nói về anh.


Anh là người đã rình mò tìm kiếm thêm thông tin về gia đình tôi, đúng chứ?"
Eugene hắng giọng, không ngờ phần giới thiệu của họ lại diễn biến như thế này.

Ngay cả Eve cũng hơi sững lại, cô không ngờ Vincent biết chuyện đó.

Eugene luôn tìm kiếm thông tin rất cẩn thận, nên cô mới tự hỏi làm thế nào Vincent biết được.
"À ừm." Eugene ấp úng dưới cái nhìn xuyên thấu cùng nụ cười của Vincent.
"Anh không cần phải xấu hổ về điều đó.

Anh có thể hỏi trực tiếp tôi mà.

Dù gì thì, cô Barlow bây giờ đang là gia sư thân yêu của chúng tôi." Vincent nói rồi nhìn Eve: "Có phải vậy không?"
Eve gật đầu, sau đó nhìn Eugene và nói: "Anh có thể về nhà.

Gặp lại anh vào tối nay."
Eugene có phần cảnh giác nhìn.

Anh ta không nán lại lâu, nhanh chóng cúi đầu.

Anh ta nhảy lên ghế lái rời khỏi nơi này.
Khi Vincent hướng ánh mắt về phía chiếc xe đang di chuyển ngày càng xa, Eve nắm lấy cơ hội bước qua cánh cổng.

Nhưng cũng không thể qua mắt được Vincent.

Anh búng tay, ra hiệu cho người đánh xe đưa xe vào, còn anh có tâm trạng tản bộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.