Eve ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào bức tường nứt nẻ đợi mẹ.
Cô chậm rãi bước đến mở cửa, đưa đầu ra ngoài nhìn thoáng qua hành lang.
Nhưng không thấy mẹ đâu.
Mặc dù cô đã quen với việc không ở bên mẹ nhiều giờ, nhưng hôm nay, dường như đặc biệt lâu hơn, tay cô nắm chặt lấy vạt áo mình.
Cô muốn bước ra khỏi phòng đi tìm mẹ, nhưng cô không làm vậy, vì mẹ đã dặn không được ra khỏi phòng và đi đâu cả.
Nên cô sẽ làm như thế, sẽ ở đây đợi mẹ.
Cô đóng cửa, ngồi xuống sàn.
Nhưng vài phút trôi qua, chân cô bắt đầu ngứa ran và đau nhức.
Cô khó chịu di chuyển chân qua lại.
Cô có thể cảm thấy hai chân mình như sắp dính chặt vào nhau, như cố hòa làm một.
Đột nhiên cánh cửa bật mở, mẹ cô xuất hiện, mắt mở to.
"Eve!" Rebecca chạy đến chỗ con gái, cô bé ôm cô.
"Mẹ ơi..
chân con nó lạ lắm." Cô bé phàn nàn, người phụ nữ nhanh chóng nhìn vào đôi chân có vảy màu xanh và vàng trên da Eve.
"Đi thôi con.
Đến giờ đi tắm rồi." Rebecca bế Eve trên tay, tay kia cầm lọ muối.
Vẫn còn kịp, người phụ nữ tự nhủ.
Rời khỏi căn phòng phía sau, chắc chắn rằng không ai nhìn thấy xong, cô đi qua các hành lang, leo lên cầu thang, đi ngang qua các phòng dành cho khách.
Khi đi đến cuối hành lang, vảy bắt đầu xuất hiện ở nửa dưới cơ thể của cô gái nhỏ.
Nhìn thoáng qua phía bên kia hành lang, Rebecca nhanh chóng bước vào phòng dành cho khách và đặt con gái vào bồn tắm.
Cô vặn vòi cho nước chảy, chuẩn bị đổ muối vào bồn tắm thì nhận ra chỉ có vài giọt nước rơi xuống.
Rebecca gõ vào đầu vòi, hy vọng nước chảy ra, nhưng tất cả đều vô ích.
Hơi hoảng loạn, cô xoa trán và nói với Eve: "Mẹ sẽ quay lại ngay.
Đừng gây động tĩnh gì cho đến khi mẹ trở về, được chứ?"
Và người phụ nữ nhanh chóng lao ra khỏi phòng sau khi chắc chắn rằng không có ai đi lại trên hành lang.
Eve ở đó hai phút, rồi mẹ cô xông vào mở cửa đón cô.
Mẹ bế cô trên tay vì Eve không thể đi lại trong tình trạng này.
Mẹ bế cô sang phòng khác và đặt cô vào bồn tắm, đổ đầy nước.
Cô nhanh chóng đổ muối vào trong nước, nhưng vảy trên chân của Eve không biến mất ngay.
"Có thể sẽ cần chút thời gian." Rebecca lẩm bẩm.
Trong lúc này, trở lại khu của người hầu, quản gia bước trên hành lang vắng vẻ.
Ông đứng trước một căn phòng và gõ cửa.
Ông chủ của ông đã đưa cho ông một số tiền để giao cho người phụ nữ vì đã làm hai ngày qua đã làm anh ta rất hài lòng.
Ông lại gõ cửa.
Không thấy có phản hồi, ông đẩy cửa bước vào, chào đón ông là một căn phòng trống.
Đôi mắt của quản gia nheo lại, ông quay đầu nhìn về hướng ông đã đi đến.
Ông xoay người, bắt đầu bước đi, sẵn sàng bắt người phụ nữ và con gái của cô ta, những kẻ có thể lắm đang chờ lấy trộm thứ gì đó từ trang viên này.
"Cô có nhìn thấy người phụ nữ và một bé gái ở đây không?" Quản gia hỏi một trong những người hầu ở trong đại sảnh.
"Tôi không thấy." Người hầu lắc đầu.
"Nếu cô thấy họ, hãy nói với tôi ngay lập tức." Quản gia ra lệnh, nhưng ông sẽ không ngơi nghỉ cho đến khi tìm thấy họ.
Quản gia bước lên cầu thang, nhìn qua từng phòng.
Khi đi ngang qua những căn phòng ấy, ông nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ, lông mày ông nhíu lại.
Ông nhẹ nhàng đến gần, đủ nhẹ để khiến những tên trộm phía sau cánh cửa kia không cảnh giác.
Ông cẩn thận đẩy cửa ra, rướn cổ nhìn vào trong phòng.
Quản gia chuẩn bị gọi người phụ nữ hèn hạ kia nhưng đôi môi khẽ mở của ông bỗng khựng lại bởi viễn cảnh trước mắt mình.
Ông nhìn thấy đôi chân của cô bé lấp lánh như một viên ngọc quý.
"K-không thể nào!" Quản gia nói thầm.
Những thứ này đã tuyệt chủng rất nhiều năm về trước rồi, cũng nhiều năm trước, ông chỉ nghe vẫn còn một hạt giống, huống hồ là nhìn tận mắt.
Tay ông nắm chặt mép cửa, nhanh chân rời khỏi phòng để thông báo cho ông chủ mình!
Bên trong phòng dành cho khách, lớp vảy trên da của Eve cuối cùng cũng biến mất, cô thấy mẹ đổ thêm một ít muối vào bồn tắm.
"Mẹ ơi?"
"Sao nào, bé cưng?" Rebecca vừa đáp vừa quơ tay trong nước.
"Đuôi của mẹ màu gì vậy?" Eve tò mò hỏi.
Rebecca cố gắng mỉm cười mặc dù cô khá lo lắng: "Mẹ không có." Eve nghe mẹ nói thế thì tỏ vẻ buồn bã, mẹ cô nói: "Chúa đã tạo dựng con thật đặc biệt, Eve à.
Rất đặc biệt đó."
"Mẹ cũng rất đặc biệt đối với con." Eve trả lời và cùng lúc đó, đôi chân của cô gái nhỏ trở lại.
Rebecca thở một hơi dài rồi ghé vào, hôn lên đầu con gái mình.
"Đối với mẹ, con cũng thế.
Để mẹ lau cho con và chúng ta sẽ trở về phòng trước khi có ai đó bắt gặp chúng ta." Rebecca nói, cô giúp Eve bước ra, lau khô cho cô bé, rồi giúp Eve mặc quần áo.
Nhưng khi cô cố gắng kéo nút thoát nước, nó lại bị kẹt.
Sao không kéo nó ra được nhỉ? Cô cố gắng dùng nhiều lực hơn giật mạnh sợi xích, nhưng nó vẫn không chịu bung ra.
Nước và muối cứ thế nằm yên trong bồn tắm.
Cô không thể để nó như vậy được, bởi nó sẽ là bằng chứng cho thấy có người ở đây, và hôm qua, quản gia đã bắt được họ rồi.
Đồng thời, cô không muốn Eve gặp rắc rối.
Nếu chỉ có mỗi mình cô thì chẳng sao cả, nhưng đây là con gái cô.
Cô quyết định rời khỏi phòng rồi quay lại sau.
Trên đường đến phòng của người hầu, Rebecca cảm thấy đâu đó trong thâm tâm mình đang sôi sục.
Rằng cô sẽ sớm bị bắt, số tiền cô kiếm được trong hai ngày qua sẽ bay đi mất.
Hơn nữa, sẽ có những câu hỏi như tại sao cô lại sử dụng các phòng dành cho khách.
Đến gần khu của người hầu, người phụ nữ cúi xuống ngang bằng với con gái và nói:
"Con biết phòng của chúng ta ở đâu mà, phải không? Đi thẳng đến đó và đợi mẹ.
Mẹ sẽ đến ngay."
Cô bé Eve nhìn chằm chằm vào mẹ mình, bởi cô đã hy vọng mẹ sẽ ở lại với mình, nhưng mẹ lại lần nữa bỏ rơi cô.
Rebecca nhìn thấy nỗi lo lắng trong đôi mắt xanh của Eve, cô ôm cô bé: "Mẹ đi kéo nút thoát nước trong bồn tắm thôi, khi về mẹ sẽ kể chuyện cho con nghe nhé." Cô lùi lại, nở một nụ cười.
Tuy người phụ nữ mỉm cười, nhưng bầu không khí vẫn vương vấn một sự bất định.
Cô không muốn để con gái một mình thêm lần nữa.
Chí ít cũng không phải vào lúc này.
Nhưng đây là điều cần phải làm.
"Đi ngay đi." Rebecca khẽ giục con gái.
Nhìn thấy Eve bắt đầu đi trên hành lang về phía căn phòng, cô cũng rời mắt và lên phòng dành cho khách.
Mới dạo trong chỗ làm việc của mẹ ba lần, Eve đã nhầm phòng của mình với một người khác, cô đẩy tay nắm cửa phòng của một người hầu.
"Mi nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả? Cút khỏi đây!" Giọng nam vang lên, Eve nhanh chóng đóng cửa lại, nghe thấy tiếng vỡ ở phía bên kia cánh cửa.
Cô lùi vài bước, lưng va vào tường.
Eve nắm chặt tay mình, nhìn trái ngó phải, không chắc phòng mình ở đâu.
Cô đợi trong hành lang vài phút trước khi quyết định đi tìm mẹ.
Gần nửa đêm, hầu hết đèn đã tắt, chỉ còn lại một vài ngọn đèn chính ở sảnh và hành lang.
Những người hầu đi ở phía bên kia không để ý đến cô, vì cô còn hãy còn nhỏ lắm.
Khi tìm thấy cầu thang rồi, đôi chân nhỏ bé của cô trèo lên:
"Mẹ ơi?" Eve khẽ gọi mẹ..