Nguyệt Nhan nhìn vật
nhỏ trên tay, nghiên đầu tỏ vẻ chán ghét chén huyết trên tay mình. Hắn
mỉm cười, bỏ chén huyết ra ôm hồ ngồi xuống. Đem một ít trái cây bỏ vào
chén nhỏ đưa lên miệng nàng. Bất ngờ vật nhỏ dễ bảo lại ăn hết. Những
thứ đồ ăn của con người trừ thức ăn được chế biến bằng thực vật như rau
xào, hai luộc tiểu hồ không ăn được. Chạm đến huyết thì lại tỏ ra ghét
bỏ. Và đặc biệt tiểu hồ này chỉ thích đồ ngọt. Bánh quế hoa vật nhỏ cũng đã ăn sạch. Ngồi nhìn vật nhỏ vô tình từ trên trời rơi xuống lại cố ý
mang về để nàng làm hủ gạo bây giờ xem ra tiểu hồ này thật sự là đúng ý
của hắn. Nhưng điều làm Nguyệt Nhan thất vọng chính là nàng ăn quá ít
đi. Từ trưa đến giờ chỉ ăn được nữa chén cơm rồi một đĩa bánh hoa. Cái
này làm sao hắn giúp nàng vỗ béo? Thở ra đem tay xoa đầu hồ đang cuộn
tròn ngẩn mắt nhìn.
“ Tiểu yêu ta biết ta đẹp nhưng có thể hay không đừng nhìn mà quên ăn đi?!”
“.....”
Nghe xong câu nói, Yêu Tử quay đi chỗ khác miễn cho tên điên khỏi tự kĩ
thêm. Nói thật cô không nghĩ đang nhìn hay cái gì gọi là ngắm sắc đẹp.
Tuy hắn là một mỹ nhân. Đúng sắc đẹp của hắn như mỹ nhân, mắt phượng mày ngài, môi nhỏ đỏ hồng. Yêu Tử nói thật, lần đầu tiên mở mắt ra nhìn
thấy hắn, nếu không có chỗ ghồ ghề ở cổ hắn chắc nàng đã gọi hắn là tỷ
tỷ. Nàng nhìn hắn? Đúng hơn nàng xem sắc mặt của hắn. Nếu tốt nàng nên
chạy trốn ngay, nhưng ngược lại. Có lẽ nàng nên tính kế lập kế hoạch dài hạng. Và bây giờ sắc mặt của hắn..... Nàng chịu không nhận ra được
buồn vui của hắn!
“ Được rồi không muốn ăn nữa thì thôi. Đến dạo hoa viên với ta”
Yêu Tử không nói được câu phản đối, lúc này nàng là hồ ly dưới dạng thú.
Nếu lên tiếng có phải hay không bị người khác nghĩ là yêu quái mà đem ra ngâm nước sôi? Đưa mắt nhìn hắn,mặt kệ bàn tay hắn ôm trọn, từ góc độ
nơi nàng nhìn thấy, chỉ có thể thấy được khuôn cằm của hắn. Khuôn cằm
thon da trắng lại không có bất kì lỗ chân lông nào. Một khuôn mặt hoàn
mỹ mà nữ tử ao ướt.
Bỗng một ngọn gió kéo qua, làm bậy mái tóc của hắn, chấm lên mũi nàng ngưa ngứa
“ Hắc xì..”
Yêu Tử xoa nhẹ mũi mình, đưa míng vuốt nhỏ lên gãi râu mình. Hành động nhỏ
khi loạt vào mắt hắn lại là đáng yêu. Giống một con mèo con hơn là hồ
ly.
“ Ta không ngờ loài Hồ Tử lại giống loài mèo đến thế!”
“.....”
Dừng động tác của mình ngước mắt nhìn hắn. Tên này đang nói cái gì thế.
“ Được rồi đêm rồi, gió lạnh vào phòng đi!”
Nói xong hắn lại ôm nàng về phòng, đăm chăn cho nàng rồi ôm nàng mà ngủ.
Ánh sáng chiếu rọi qua khung cửa, gió mát mang hơi sương bay vào phòng. Yêu Tử chợt rùn mình dụi đầu tìm nơi ấm. Nguyệt Nhan bị hành động tỉnh
giấc, khuôn ngực rắn chắt bị chạm vào lông tơ trở nên buồn đến kì lạ.
Đưa tay vòng ra sau lưng ôm vật nhỏ vào lòng giữ tiếp độ ấm cho nàng.
Lúc này tiểu hồ mới yên lặng mà nằm ngủ. Nguyệt Nhan nhìn chiếc mũi ửng
đỏ và nghe bên tai hơi thở đều đều. Bốn chi nhỏ cong lại đặt trước ngực
anh. Khẽ cúi xuống cọ chốp mũi vào bộ lông mềm bên má, mùi hương thoáng
thoảng bay vào mũi, cảm giác nhẹ nhàng thư thái như của hương loại nữ
nhi.
Giật mình khi suy nghĩ về vấn đề này. Có thể đã lâu rồi hắn vẫn giữ được. Hôm nay vì một vật nhỏ mà hắn bị thu hút. Anh em kia cũng đã muốn ngẩn đầu. Cái này có phải hay không là dục vọng. Nhưng mà thôi
bỏ đi.
“ Dù gì yêu hồ vẫn là cửa ta nhỉ?!”
Khẽ cúi xuống
hôn vật nhỏ rồi rời giường, ôm vật nhỏ bỏ lại chăn rồi thay y phục bước
ra khỏi phòng. Đến hơn một canh giờ sau Yêu Tử mới tỉnh ngủ, nhìn căn
phòng thân quen hơn ba tháng trời. Cái tính thích ôm nàng ngủ của Nguyệt Nhan thì không bỏ được. Cái này cũng làm mất cơ hội nàng trốn đi trong. Buổi sáng là giờ hoạt động của con người nàng lại càng không thể khi có các tỳ nữ cứ đi theo bên cạnh nàng để chăm sóc theo lời của vương gia
họ-Nguyệt Nhân. Liếc mắt nhìn ngoài trời, bữa nay lại đến ngày trăng
tròn. Nàng làm sao để trốn hắn tiếp tục hấp thụ ánh trăng đây? Có lẽ
phải chờ hắn ngủ mới có thể như lúc trước đến hoàn giả hoá người phơi
trăng.
Rời xuống giường đi để tỳ nữa bế đi đến chậu nước rữa mặt. Cho ăn sáng rồi lại nằm sưởi ấm dưới mặt trời chờ Nguyệt Nhan về.
“ Biểu ca như thế huynh nuôi hòi này?!”
Nàng đã ngủ quên khi nào, đến khi trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh nam
nhân. Từ từ mở mắt khi tiếp theo đó lại là tiếng người cần đợi. Bản thân chút lại nhất lên cả cở như bị xa cả vào lòng người, với chiếc vải tơ
lụa mịm màng.
“ Biễu ca, nghe nói hồ tử câu hồn đâý!”
“ Ừm, ta biết!”
Nguyệt Nhan dường như không nghe ngồi bình thản uống trà. Triệu Kiến nhìn hắn lại nhăn mày, từ khi nào hồ kia.
“ Biểu ca, màu vứt hồ đi!”
“ Không!”
“ Biểu ca. Nó sẽ.....”
Đúng lúc Triệu Kiến lướt qua con ngư của nàng ngay lập tức dừng lại. Yêu hồ
mắt xanh như cẩm thạch, sâu như viên ngọc dưới đáy biển. Xoay xâu anh
vào trong. Ngày lúc này, trai tim trật nhịp.
“ Phạch”
Nguyệt Nhan đưa tay che đi tiểu hồ trong lòng, thuận lời cắt đi ánh mắt của
người nào kia nhìn về bảo bối của mình. Ánh mắt liếc sang cảnh cáo
“ Triệu Kiến hồ là vật của ta, người không cần chỉ bảo. Còn về ngươi đến đây làm gì?!”
“ A xém tí là quên mất! Biểu ca, tối nay ở hoàng cung có mở tiệc. Người đi chứ?!”
“ Không đi!”
Vẫn vậy Nguyệt Nhan lạnh lùng tiếp tục uống trà, mặc cho người kia đem ánh mắt ai oán nhìn hắn.
Triệu Kiên dập chân, biểu ca của hắn luôn là thế này đây.
“ Được rồi ta đi!”
Trong khi Triệu Kiến khó hiểu thì Nguyệt Nhan lại nghiên đầu nhìn hồ trong
lòng. Ánh mắt đó là van xin hắn đi đấy. Đúng là hồ hiểu tính người.
Thật ra Yêu Tử không phải hiểu ý người gì sất. Cô chỉ muốn hắn đi để cô yên
ổn hấp thụ năng lực. Nên biết ngày trăng tròn chỉ có một lần trong một
tháng. Nếu không hấp thụ nó thì thật quá lãng phí.
Ánh trăng loe lói qua khung cửa, trong phủ vương gia, giá nhân đều đi ngủ.
Yên lặng đến đáng sợ. Những tiếng gió đưa lá đi xào xạc rồi chiềm trong
hư vô. Bên khung cửa gỗ, bên phòng vương gia. Một nữ tử mang mái tóc
tím, ngũ quan sắc xảo, tựa lên phiến nhuyễn hướng đầu ra ngoài, mắt nhắm hề. Luồn ánh sáng nhỏ bao quanh nàng với mái tóc không gió tự bay khiến nàng thoải mái rất nhiều. Góc áo bị tuột xuống nữa vai. Nhưng Yêu Tử
thật không hay biết.
Và lúc hấp thụ năng lực là lúc yếu nhất của nàng, mọi thứ xung quanh chỉ là thứ vô hình. Vô hình đến nỗi không nhận ra đã có một người đứng phía sau từ bao giờ.
Nguyệt Nhan nheo
mắt nhìn nàng, nữ tử dám vào phòng hắn là điều không thể chỉ có người
mới được phép vào. Vậy nàng ta?! Nhìn quanh, là hồ tử sao? Là hồ tử hắn
đem về?! Đưa tay ôm nàng từ phía sau, đưa mặt cọ vào cổ nàng, truyền đến bên tai mở miệng mút nhẹ.
“ Ơ...”
Yêu Tử giật mình nghiên người tránh né.
“ Nói! Nàng tên gì?”
“....hơ.... làm ơn bỏ ra...”
“ Nói đi, nếu không sẽ bị trừng phạt”
“ A... là.... là Yêu Tử”
Nàng không nghĩ bàn tay kia lại bắt lấy viên nhỏ trên ngực mà bẹo. Cơ thể
bắt đầu có phản ứng và thở đốc, khó chịu cơ thể mà uốn éo nhưng vô ích.
Những động tác kĩ chỉ làm cho hắn thêm mơ luyến đưa tay nắn bốp bộ ngực
từ phía sau, hôn lên môi nàng rồi chuyển xuống vùng cổ ngậm cắn trên vai nhỏ trắng mịm.
“ Làm ơn.... dừng lại.. “
Nàng không
muốn xảy ra thêm nưã, một lần đã đủ rồi. Dùng hết ý chí còn sót lại
trong đầu mà ngăn hắn lạu cũn chính là nhăn bản thân mình. Nhưng thật vô ích khi người kia không nghe mà còn hành động điên cuồng hơn. Nguyệt
Nhan xé áo ý phục của nàng. Cơ bản vì làm hồ nền Yêu Tử không sử dụng đồ thêm, chỉ có bộ đồ nàng mặc trước hoá thành hồ ly. Xiêm y không có điều này không ngở lại làm tăng lên dục vọng trong mắt hắn.
“ Yêu Tử nàng cố ý dụ dỗ ta?!”
“ Không.... Á...”
Chưa nói hết câu, tiểu huyệt nhanh chóng bị lấp dâyd. Nguyệt Nhan đem mông
căn tròn nâng lên để đưa vào phía sau, hai tay nhẹ nhàng đến xoa nắn hai đồi núi căn tròn. Từ từ di chuyển, lưỡi lại lướt qua sau lưng phá hoạ
đường sương sống.
“ Ừm...”
“ Thoải mái sao?”
“ Ừm...ha....”
“ Xem này cơ thể này đã phản.....ừm...bội...ừm nàng”
Nguyệt Nhan bắt đầu thở gấp, đi chuyển nhanh hơn. Vắn mạnh vào lưng cô. Tay lại kéo thả ngực căn lên.
“ Ừm... đau....ửm”
Từng giọt dịch thủy nhỏ xuống sàn nhà. Yêu Tử dần mất luôn sự chống trả. Đưa chân thon cọ vào mông Nguyệt Nhan đòi hỏi. Nhịp điệu lại tăng lên, nàng đã ngồi trọn trong lòng hắn, đưa hai tay ra chà sát hướng mông. Mặc cho phía ngực bị bàn tay to ngắc véo. Ngã đầu ra phía sau ngưỡng cơ thể lên khó chịu.
“ A.....a......a...”
“ Yêu Tử...ừm...gọi...ừm..chủ nhân....nhanh....”
“ A....chủ....nhân....a....ừm”
“ Thêm...”
“ Á... chủ nhân..”
“ Ngoan.... cho nàng....”
Nguyệt Nhan siết chặt các vòng, bắt tinh dịch vào bên trong, đợi khi xong đem
ra đưa lên miệng bắt cô uống. Yêu Tử nhìn hắn mở miệng giúp hắn làm
sạch. Sau lại đem ra tiệp tục nhịp điệu.
“ Yêu Tử.....”
“......xin ngươi....không cần... ta sẽ không khống chế được...ừm....a...”
“ Vậy... thả ra đi..... Yêu Tử ngoan... ta giúp ngươi thoả mãn...ừhưmf...hừ....ừm...”
Nhịp điệ lại tăng nhanh, hắn đem cô nóng lên không giảm, sức chịu đựng dần
vượt qua ý chí, đem tay bá là cổ hắn lật hắn xuống dưới ngồi thẳng lên
bụng.
“ Ngươi nên chịu hậu quả khi kích thích loài quỷ dữ trong ta!!”