Sự Quyến Rũ Của Hồ Ly

Chương 8: Sống chết......tặng nàng



Ngồi trên cao nhìn xuống, Yêu Tử đưa tay che miệng ngáp. Thế đấy, cô nhìn trên màn ảnh truyền hình thì bay như chim khi đánh nhau, còn ở đây sao đám kia không biết bay nhỉ? Chẳng phải người biết huyễn lực hay võ công ở thế giới này không đều sử dụng khí công trong người hay sao? Mà mặc đi, dù sao người ta nam tử hán, muốn " chơi" công bằng nên ở dưới đất "chấp" cả mấy tên một người. Tuy có phần chỗ An Dung ít hơn nhưng người xem như nàng đây chấp nhận, vì hắn có vẻ như là bị thương nặng nên động tác dường như rất chậm. Ngồi trên cây hai tiếng đồng hồ, mà nhầm nhẩm tính là gần cháy hết hai nén nhang rồi.

" Oap... dai dữ bây... oap... chết chết đại đi chứ!"

Chống cằm nhìn đám loạn bên dưới thành một nuồi, bụi tung mù mịt, bên cạnh lại có thêm vài vết máu loan lỗ. Thật nhàm chán, cứ đánh đánh giết giết, Thiên Giác đánh ra một người, lại bị hắc y nhân khác tiến vào. Xem ra tình hình bên dưới không ổn chút nào nhỉ? Nhìn xem mục đích của bọn hắc y kia không phải chỉ có Trúc An Dung thôi sao? Cần gì bảo vệ hắn, tại sao hai tên kia không biến cho nhanh? Đơn thuần bọn người kia không phải là huynh đệ gì cho cam, mà nàng nghe bọn họ mua miệng nên cũng dần chán đi. 

Mà Yêu Tử bây giờ mới biết, ba nam nhân kia yêu sạch sẽ nhỉ! Đánh người sợ người đau, động tác chỉ đánh văng ra xa rồi tiếp người khác, đợi cho tên kia hồi sức lại nhào vào. Cứ thế... Bọn hắn sợ đánh nhau cũng lo làm bị thương người sao? 

Có hơi hơi bất ngờ

Mà chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến nàng nền ngồi ngủ đi. Đêm khuya không ngủ sáng sau không thể đi đường được. Mục đích còn chưa hoàn thành, nơi chốn chưa có. Yêu Tử không muốn ngày mai lại ôm cái lạnh leo lên cây ngủ nữa a~. Như thể cũng chẳng sao chử là ... chuyện nữ nhân, nếu như phải đi tắm suối hay sông... Lộ ra đuôi... Yêu Tử nghĩ không chết sẽ thành thần tiên cô cô. Với lại ai biết nơi này có làng hay tộc nào hay không, cũng chẳng ai biết nơi này có chuyện tộc ăn thịt không chứ. Nhỡ như họ gặp cái gì cũng "xơi", mà cái gì cũng nuốt xem như nàng mất mạng rồi. Cái mạng nhỏ không đáng giá nhưng vẫn là mạng của mình chứ của ai mà không bảo vệ. Còn tiền lộ phí, nhỡ như đến khi lười tìm đồ ăn hay đến một vùng nào đó không có đồ ăn thì nàng lấy cái gì ra đổi. Chuyện này cũng không được nha!

" Leng...keng..."

Vật gì đó rơi xuống đó, vang lên tiếng thanh thúy, giống như thủy tinh chạm vào đá hoa, hoặc là ... một mặt ngọc kìa. Nhưng mà cái hình ngọc đó....

" Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"

" Nhức đầu quá!"

Trước mắt là một đoạn sáng của đao chém tới, Trúc An Dung thân thể mệt mổi cứng ngắc nhìn đạo kiếm, chân tê cứng không thể di chuyển. Vết thương trên lưng đã bị rách ra rất nhiều, trên người cũng không thiếu vết thương do hắc y nhân gây ra. Tình thế cấp bách, nhìn hai huynh đệ cùng vào sinh ra tử của mình. Họ cũng đã quá mệt, cuộc chiến đột ngột lần này do hắn gây ra, chuyện không xảy ra nếu không có kế hoạch chạy lên núi hái trộn độc dược của hắn về làm thuốc. Nếu không vì hắn quá ích kỉ nghe ngoài tai những lời những lời khuyên ngăn của họ. Từ đầu đến giờ, hắn biết hai người kia chịu thương không nhẹ, vết thương trên tay Khâm Vương không như hắn nói do cây kéo sướt mà là do ám khí đánh tới, bây giờ nó còn nhỏ ra những giọt máu đỏ. Thiên Giác hắn nho nhã lịch sự đến thế đáng tiếc vì hắn là thiếu chủ không tốt bây giờ chân cũng hạn chế bởi vết thương nặng, thân lại bị trúng độc của độc giáo. 

Tình thế ngày một nguy hiểm, đành trơ mắt nhìn đoản kiếm lao đến. Không ngờ ....

" Bịch ... phụt.... soảng..."

Một đạo ánh sáng lướt qua, loạn tóc vét qua châm vào mắt, tia tím sẹt qua bên người liền biến mất nhanh chóng. Tiếp đến canh tượng trước mắt hắc y nhân nằm trên vũng đỏ, ngực không ngừng loan ra tia máu đỏ trải dài. Kiếm rơi xuống thành mảnh vụng, ám khí cũng thay đổi hướng và phóng đến hai hắc y nhân gần đó. 

Nhìn cảnh tượng, đám người y ngại dừng động tác cách xa bốn người, giữa vòng tròn, ba nam tử y phục đẫm máu loan lỗ, không í nội thương. Riêng một hồng y nữ tử lại đứng ngược chiều gió, dù không có vết thương cũng để những giọt đen dài dưới ánh trăng nhỏ giọt. Làn gió thỏi qua, làm bay tóc mềm, hồng y chạm vào nhau nghe phần phật, ánh trắng hé lộ gương mặt thiếu nữ xinh đẹp trắng mịn, nhỏ nhắn, dáng người thon dài, mềm mại mang theo hương hoa của cõi tiên tử. Mỹ lệ, diễm hoặc, diêm dúa đến quyến rũ. Tất cả đều tập trung trên ngừoi nàng, và làm ngừoi khác không thể rời mắt chính là khí tức có trên người nữ nhân kia tỏa ra. 

Tất cả chiềm trong im lặng, ánh trắng bị mây che khuất cũng ló ra, chiếu rọi tia yếu ớt trên mặt đất. Chỉ cần nàng quay lại, ánh mắt kia đỏ huyết.  Và có thể nhìn thấy vệt đen trên tay nàng là gì, muốn nhìn rõ hơn vật xuất phát các vệt đen đó. Tiếng đập còn ấm nóng trong ngực con người khi nàng đưa lên môi, chiếc lưỡi đưa ra liếm nhẹ. Vệt máu sót lại khóe môi lại, ẩn ẩn đâu đó nữ nhân kia là tiên tử đến từ âm dương ngục.

" Ngươi ... ngươi là ai?"

" ...."

" Chuyện không liên quan mong đừng chạm vào!"

" ..."

Yêu Tử quay lại nhìn nam nhân hắc phục kia, hắn có gan lắm đấy. Trong lúc nàng rất khát máu như thế này còn dám lên tiếng ngăn chặn cảm giác muốn "yêu" người của nàng. Bước chân tiến lại gần bên hắn, gần hơn khi hắc y nhân kia trần người nhìn nàng. Con ngư đen co rút, có thể anh ra không có chuyện sợ chết đứng hình luôn đi. Môi nhếch lên nụ cười xã giao (ít ra đó là suy nghĩ của nàng), đem quả timcủa người vừa mới mang ra, kéo tay hắn đặt vào. 

" Không biết nếu ta nói liên quan thì sao?!"

" ..."

Nghiên đầu nhìn nam nhân trước mặt,đáng tiếc hắn vẫn cao hơn nàng một cái đầu. Thật là! Ức chế ghê nhỉ. Nếu không nhìn thấy mặt ngọc bị chẻ đôi đó thì nàng cũng sẽ không manh động, nếu không nhớ đến nữa ngọc kia nàng giữ nó thì nàng đã không mảnh động, có thể bây giờ nàng còn đánh chén một giấc đến sáng đẹp. Nhưng mảnh ngọc đó là đầu mối duy nhất nàng muốn biết về thân phận thật của nàng, bây giờ Yêu Tử cũng không thể trở về tộc hồ của Trư An, vậy nàng cần tìm ra nguồn gốc của mình. Cái nơi dù nàng nếu không thể quay về cũng biết qua đường nghe thấy mà bịch tai lại. Không phải nhảy múa xung quanh nơi đó, một chỉ gây họa vào thân, hai nàng sợ phiền phức xảy ra.

" Vậy hẹn lần gặp sau"

Đột nhiên hắc y nhân trước mặt chắp tay cúi đầu, thi lệ với nàng, rồi nói lời "hẹn ước"... Yêu Tử lui ra sau vài bước, liếc mắt nhìn Trúc An Dung, Thiên Giác và Khâm Vương. Nàng tự hỏi có phải nàng vừa phá hỏng một màng kịch của nam phụ trong truyện đam mỹ hay không? Mà nàng vừa mới giết đồng đội hắn đấy, tại sao hắn "tỉnh" ghê vậy? Xa hắn ra một chút, nàng không biết lúc nào hắn động kinh nhảy đến cắn nàng một dấu. Không vui chút nào nha~ Sao không ai nói cho nàng biết là sát thủ cũng có kẻ thế này.

" Vậy cho hỏi quý danh cô nương?"

" Con gái ngoài dạ thú của vương gia Nguyệt Nhan"

Nói xong trong lòng tự nhiên âm thầm vả miệng mình, tại hắn dọa nàng chứ mà. Tại hắn đem ánh mắt và thái độ của người không bình thường ấy dọa nàng mà. Kệ đi, dù gì không nên noí cho hăn biết tên thật, nhỡ như sau này vang danh thiên hạ lại gặp hắn nhảy lên bảo nàng là kẻ phá đám kế hoạch của hắn thì không sao. Và tất nhiên cái vang danh thiên hạ kia nàng chém, hỏi thử có ai muốn về vùng núi không người ở ẩn mà lại vang được danh thiên với hạ? Mơ cũng chẳng có. 

Phong Mạch Ngưng nhìn nữ tử trước mặt, sau lớp mặt nạ liền hiện lên khóe miệng ý cười. Con gái ngoài dạ thú của Nguyệt Nhan? Hắn không phải là không biết hắn đi. Liền cúi đầu, đem vẻ mặt trầm trầm đối với nàng. Xem như nhiệm vụ lần này không hoàn thành đi, hoàn tiền là được, đối với hứng thú với tân thiếu chủ thì thu hoạch lần này không phải quý giá hơn sao? Với một kẻ yêu thích thú vị như hắn nên hay không bỏ qua đây?

" Vậy cáo từ!"

Điểm nhẹ gót quay đi. Yêu Tử nhìn hắn rồi đứng im trong bóng đêm khi vầng trăng vừa khuất sau áng mây. Gió lại kéo qua, mây lại đem bóng đêm đến.

" Ngươi ...."

" Đa tạ cô nương đã cứu mạng ..."

Trúc An Dung lên tiếng cắt ngang lời nói của Khâm Vương, tay ôm vết thương tiếng lại gần nàng. Nhưng chất giọng lạnh như băng của nữ tử kia khiến chân hắn dừng lại, nàng quay lại nhìn đôi mắt đỏ huyết trong đêm trăng, như một loài quỷ thèm khát con mồi mình.

" Cứu mạng? Ta không rảnh đến mức đó đi!"

Xoay người, nhếp môi cười tiến nhanh lại gần hắn, tay nhỏ đem cổ An Dung bốp chặc, móng tay cắm sâu vào da cổ lúng thấp, gần như xuyên vào trong.

" Thiếu chủ!?"

" Thiếu chủ!"

" Một bước,một móng đâm vào!"

" ... Vị cô nương này xin cô dừng tay, có thể lấy mạng ta đổi cho thiếu chủ.."

" Mạng ngươi đáng giá bao nhiêu?"

Nhìn Khâm Vương uy khuất cúi đầu, hắn ta không còn kiểu ngạo mạn lúc cô gặp mặt hắn. Thay vào đó là một bộ dáng thuần phục đến cam chịu. Yêu Tử chợt kéo qua trong đầu suy nghĩ hắn ta luôn có bản lĩnh làm thụ, công đều có thể.

" Cô nương xin tha cho thiếu chủ lấy mạng của ta!"

Tiếp đến lại Thiên Giáp cuí người bên kia. ÁNh mắt sáng lên khi nhìn nàng. Yêu Tử hiểu được hai người này đang muốn làm gì, nhẹ cười.

" Dù là hai bên tay, cẩn thận không khống chế được còn tiễn hắn nhanh hơn!"

" ...."

" ...."

Yêu Tử thêm một vòng trên cổ An Dung khiến hắn tái nhợt, ánh mắt không nói cách sợ hãi hay căm giận. Thật khiến kẻ muốn giết ngừoi như cô mất hứng thú. Thở ra, đem đẩy hắn ra đằng sau. Xoay người lấy mảnh ngọc trên mặt đất, thổi nhẹ đưa ra cho hắn. An DUng không nói chỉ mỉm cười nhận lau sạch rồi đưa lại cho nàng. Yêu Tử nhìn hắn xoay ngừoi rời đi, xem như không có một manh mối gì đi. Trời cũng sắp sáng rồi, nàng muốn tìm nơi an tỉnh để nghỉ ngơi.

" Vị cô nương này xin dừng bước, cho hỏi có phải ..."

" Ta là yêu quái, loài mà con ngừoi các ngươi xem là ác độc nhất!"

Nàng xoay lưng về phía hắn, nghiên đầu để lộ đôi mắt chuyển sang màu tím, trên đầu còn mọc ra hai đôi tai hồ. 

" Chuyện đó là một số người, nhưng nàng là hồ yêu? Khụ...có thể lấy mảnh ngọc này nếu như nàng thích! Khụ ..khụ .."

" ... Thứ ta muốn.... là ....TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ..."

Điểm nhẹ gót chân đưa tay riết cổ hắn. Mảnh ngọc là manh mối củacô, nhưng hắn nói cho là cho đi. Đối với thứ cô cần chỉ là thứ rác rưởicủa người khác thôi. Thật muốn xem như trái tim kia có màu gì đấy.

" ...Khụ...Khụ...mạng của ta..khụ..là nàng cứu...muốn thế nào...khụ...khụ...đều cho nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.