Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 24: Chương thứ hai mươi bốn



Dáng đi của Mục ưu nhã mà ung dung, giống như đi dạo trong sân, không hề có tí mùi vị kiếm bạt cung giương nào, chỉ có cây gậy bằng titanium dài 7 mét cầm bên tay phải chỉ nghiêng về phía con Thiết mãng tích đang mải miết hưởng thụ kia.

Trên thân mình màu nâu của Thiết mãng tích phủ kín một lớp vảy dày màu xanh nhạt, giống như ngửi thấy được sát khí đang tỏa ra trong không khí, nó đột nhiên nhỏm dậy, ánh mắt màu đỏ máu hung hãn nhìn chằm chằm Mục Thương, Diệp Trùng mặc dù ngồi trong buồng lái nhưng vẫn không khỏi run nhẹ toàn thân.

Thiết mãng tích nửa nằm nửa bò nhìn đã đủ dọa người rồi, sau khi nhỏm dậy càng giống một ngọn đồi, còn là một ngọn đồi mặc giáp, tạo nên một cái bóng khổng lồ trên mặt đất.

Mục Thương không hề có bất cứ biểu hiện gì, vẫn đứng yên tĩnh lặng ở đó như lúc đầu nhìn chăm chú con vật to lớn trước mặt, nhưng lại giống như thần linh cao ngạo nhìn xuống chúng sinh, còn Thiết mãng tích trước mặt giống như một con kiến hôi được nhìn từ trên tầng mây cao cao nhìn xuống.

Thiết mãng tích như cảm giác được nguy hiểm, không dám manh động, chỉ có chân trước ra sức cào cào mặt đất, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Diệp Trùng trong buồng lái lại nhìn thấy một cảnh tượng khác. Đội mũ lên, tất cả những thứ xung quanh đều hiện ra trước mắt hắn. Mỗi một góc độ khác nhau trên người Mục Thương đều gắn ngầm kính tượng, sau đó thông qua trí năng của quang não ghép lại, Diệp Trùng cảm giác như bản thân đang đứng ở bên ngoài.

Diệp Trùng kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng, đây… đây cũng thật là quá khoa trương đi! Diệp Trùng trong căn cứ huấn luyện ý thức điều khiển không ít quang giáp, đã sớm không còn là một tên ngốc chưa từng nhìn qua việc đời như trước kia, nhưng chưa có quang giáp nào có thể sánh với Mục. Quang giáp khác cùng lắm chỉ có màn hình nhiều hơn một tí, để bảo đảm rằng các phương hướng không bị lẫn lộn.

Diệp Trùng lần đầu tiên cảm thấy lai lịch của Mục thật thần bí.

Nhưng không đợi hắn có suy nghĩ gì, cảnh vật trước mắt thay đổi, toàn bộ tin tức hình ảnh 3D về Thiết mãng tích xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, nhưng không ngừng xoay chuyển, tích, một tia sáng đỏ quét qua, hình ảnh 3D của Thiết mãng tích bị cắt thành vô số lưới nhỏ, rất nhanh sau đó xuất hiện một đốm đỏ dưới cằm Thiết mãng tích.

Bên tai Diệp Trùng đột nhiên truyền tới giọng nói điện tử xa lạ: “Quét hình hoàn tất, xác định mục tiêu tấn công!”

Mục nhẹ nhàng nhảy một cái, từ trên núi rác cao hơn 20 mét, vô thanh, vô tức, giống như một con dơi xòe cánh bay lên, nếu như sau lưng là bầu trời đêm với một mặt trăng tròn vành vạnh, tuyệt đối sẽ có người nhận lầm hắn là một quý công tử đạp lên ánh trăng mà tới, ưu nhã, lạnh lùng, tỏa ra sức dụ dỗ chết người.

Quang giáp vậy mà cũng có thể có loại khí chất giống với con người? Diệp Trùng không thể tin được, nhưng lại không thể không tin, bởi vì tất cả đều xảy ra trước mắt hắn.

Thình lình trước mắt hoa lên, cảnh vật thay đổi, không có dấu hiệu gì, đột nhiên Thiết mãng tích xuất hiện trước mắt Diệp Trùng. Trái tim Diệp Trùng co rút kịch liệt, Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn giống như những phù chú thời xa xưa thần bí khó dò trên vảy của Thiết mãng tích.

Nếu như có người nào khác tại hiện trường, thì sẽ nhìn thấy một màn cực kỳ ngụy dị, đang nhảy trên không không có chỗ mượn lực, Mục vậy mà đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ở một bên trước mặt Thiết mãng tích. Hắn giống như phá vỡ trói buộc của thời gian và không gian, khi không biến mất, rồi lại khi không xuất hiện.

Đây chính là cảnh xảy ra vừa rồi làm Diệp Trùng sợ hãi nhảy dựng lên vì Thiết mãng tích đột ngột xuất hiện trước mắt.

Thiết mãng tích cũng bị Mục làm cho kinh hãi, cái đầu to lớn hất nhẹ sang bên, chân sau chính đang muốn lui về sau.

Ngay khoảnh khắc Thiết mãng tích hất đầu, một tia sáng bạc lóe lên, hàn quang của đỉnh đầu sắc nhọn của cây gậy titanium do di động với tốc độ cực cao, vạch lên một tia sáng bạc trên không trung, thẳng tắp không có vấp váp chút nào, có thể thấy rằng trong quá trình Mục đâm nhát này, đỉnh gậy titanium không hề run tí nào, tiếng rít the thé do xé rách không khí như muốn xé toạc màng nhĩ người khác.

“Phập!” Gậy titanium đâm sâu vào chỗ thịt mềm dưới cổ Thiết mãng tích đó, Thiết mãng tích vẫn mở to cặp mắt màu nâu, bất động nhìn chằm chằm Mục. Mục không có bất cứ biểu hiện gì, mau chóng lùi ra xa Thiết mãng tích 20 mét, chú ý nhìn Thiết mãng tích.

Thiết mãng tích giống như tới giờ mới hiểu ra, thanh âm khàn khàn thê lương vang lên trong núi rác, sau đó càng lúc càng yếu, cho tới khi tắt hẳn. Hai mắt Thiết mãng tích mở to, u ám, sự sống đã sớm biến mất, máu tươi trộn lẫn nước dãi hôi thối nơi khóe miệng, men theo khe răng lớn gấp 2 lần ngón tay của Diệp Trùng chảy xuống, tích tắc tích tắc chảy trên mặt đất.

Diệp Trùng ngây ngốc, triệt để ngây ngốc! Từ lúc mới bắt đầu, miệng Diệp Trùng chưa hề đóng lại!

Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng thật sự nhìn thấy thực lực của Mục! Mạnh tới mức thoát ra khỏi lẽ thường!

Hiện giờ, trong đầu Diệp Trùng hoàn toàn bị nhát đâm đoạt hồn người đó chiếm cứ, ngân tuyến đủ để xé rách hư không đó, thanh âm đặc trưng của xé rách hư không đó, một lần lại một lần tái hiện trong đầu Diệp Trùng.

Mãi tới khi Mục kêu hắn xuống để lột da, hắn vẫn chưa bình tĩnh lại, bước chân như cứ lâng lâng, giống như đang đi trên mây.

Hồi lâu mới hồi thần trở lại, vội vàng giúp đỡ cắt từng phiến vảy của Thiết mãng tích xuống.

Diệp Trùng vừa làm vừa nói: “Mục, nhát đâm vừa rồi của ngươi thật là hoàn mỹ nha! Thật là lợi hại!” Giọng nói cực kỳ hâm mộ.

Mục không cho là đúng nói: “Hoàn mỹ? Ta còn kém xa lắm! Nhát đâm đó của ta thiếu một thứ quan trọng nhất!”

Diệp Trùng ngạc nhiên, không khỏi ngừng tay nói: “Thiếu một thứ quan trọng nhất? Thứ gì vậy?”

Mục cũng dừng lại, nhẫn nại giải thích: “Là tinh thần! Tuy rằng nhát đâm này của ta về mặt sức mạnh, góc độ, thời cơ đều không chê vào đâu được, nhưng công kích của ta thiếu tinh thần, nói cách khác là thiếu đi linh hồn! Tuy rằng không biết câu này là ai nói, nhưng nó vẫn luôn nằm trong chip thông tin của ta. Tin rằng cách nói này có một sự chính xác nhất định! Nhưng, ta đối với điểm này vẫn không thể giải thích, kỹ xảo của ta đã phát triển tới mức độ cao nhất mà quang não giai đoạn này có thể đạt tới, dù sao ta không phải là con người! Mà đây gần như là độc quyền của con người!”

- Tinh thần… Diệp Trùng lẩm bẩm, không khỏi cảm thấy thanh thản. Từ trước giờ đều cho rằng thực lực bản thân đã khá lắm rồi, thắng lợi mấy ngày nay gần đã chứng minh được điều này, nhưng nhìn nhát đâm Mục vừa làm, Diệp Trùng mới hiểu rõ bản thân vẫn còn kém lắm. Nhát đâm vừa rồi của Mục, Diệp Trùng tin chắc là mình tuyệt đối tránh không thoát, Diệp Trùng bắt đầu trung thực nhìn lại thực lực của mình. Nhụt chí, tự ti, những chữ này đều không có trong tự điển của Diệp Trùng, Diệp Trùng tin tưởng, chỉ cần mình nỗ lực, nhất định có thể thậm chí vượt qua cả Mục!

Mục cầm một miếng vảy Thiết mảng tích, vừa bẻ vừa xé, không khỏi khen ngợi: “Quả nhiên không tồi! Cường độ có thể đạt tới 8.12, độ dẻo dai trong khoảng 7~7.2, cường độ cao như vậy mà lại có thể dẻo dai cao thế này, thật sự là rất khó có được!”

Nói xong liền để miếng vảy Thiết mãng tích đặt trên mặt đất, tay phải rung động, một điểm ngân mang nhìn chậm mà thật ra rất nhanh rơi trên miếng vảy Thiết mãng tích này, chỉ nghe một tiếng động nhỏ, bụi đất lấy miếng vảy làm trung tâm men theo mặt đất bay ra xung quanh.

Mục nhặt miếng vảy lên, ngay giữa miếng vảy trừ một vết xước nhỏ chẳng có bất cứ chỗ hư hại nào khác, Mục gật gật đầu: “Quả nhiên là đồ tốt, Diệp tử, những miếng vảy này chúng ta đừng bỏ sót miếng nào!”

Diệp Trùng tiếp lời: “Đó là đương nhiên, đồ tốt như vậy, về sau chỉ có thể nhìn không thể đụng được!” Nhìn thấy vết nứt như mạng nhện trên mặt đất vừa đặt miếng vảy, Diệp Trùng không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Hai người lột sạch sẽ Thiết mãng tích, Diệp Trùng dám cam đoan, con Thiết mãng tích này từ khi sinh ra đến nay, chưa từng sạch sẽ như vậy! Diệp Trùng còn rót đầy một bình máu Thiết mãng tích. Vốn vẫn quan tâm thịt của Thiết mãng tích có mùi vị gì, Diệp Trùng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cắt một cái chân trước vác lên vai, trước khi rời đi vẫn luyến tiếc không nỡ, lúc lúc lại quay đầu nhìn núi thịt đó. Chậc chậc, ông đây lập tức phải rời đi rồi, nếu không, cái đống này có thể ăn bao nhiêu ngày đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.