Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 47: Chương thứ bốn mươi bảy



Nhìn thấy dòng người qua lại ngược xuôi đông đúc, Diệp Trùng không khỏi vô cùng sửng sốt, Hắc giác vô cùng hẻo lánh, không ngờ người tới nơi này lại vô cùng nhiều. Không gian trong thành phố Trí Lan vô cùng lớn, không làm người khác cảm thấy chật chội chút nào. Diệp Trùng liên tục tò mò đánh giá xung quanh, giống như lần đầu đi vào mạng mô phỏng.

Đột nhiên, phía trước có chút ồn ào, Diệp Trùng bước nhanh tới, tiến tới gần. Một tên mập vẻ mặt bóng nhẫy mặc quần áo hoa lệ, ưỡn cái bụng to đùng đang tranh cãi với một một ông lão mặt mũi đỏ bừng. Đại hán bên cạnh, có thể là bảo tiêu của tên mập, thấy lão già phẫn nộ, vốn bình thường vẫn vô cùng hung hăng càn rỡ, chưa từng bị tức như thế này, liền không tự chủ được thò tay đẩy lão già một cái. Tráng hán bảo tiêu trẻ tuổi, lực tay lớn vô cùng, lão già bạch bạch bạch liên tục lùi ra sau, cuối cùng bịch một cái, ngã ngồi trên mặt đất.

Vẻ mặt tên mập không khỏi biến sắc, phẫn nộ trách mắng tên bảo tiêu!

Lão già chẳng tỏ ra thái độ gì, chỉ tự mình đứng dậy, trên mặt cười lạnh không thôi. Tên mập vội vàng tươi cười, nhưng lão già vẫn không nói gì. Mồ hôi trên mặt tên mập càng lúc càng dày, nụ cười nặn ra trên mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Đột nhiên, phía sau có giọng nói vang lên: "Vừa rồi là ai ở nơi này làm loạn?"

Diệp Trùng trong lòng khẽ rung, mình vậy mà không hề cảm giác được người này tới gần, nếu như tên này đánh lén, mình chắc chắn là chịu thiệt rồi! Thực lực mạnh thật! Diệp Trùng ngầm đánh giá! Không ngờ vừa mới tới nơi này liền gặp được cường giả, trong lòng Diệp Trùng không khỏi hưng phấn. So với những kích thích gặp được khoảng thời gian vừa qua, Diệp Trùng càng thích cảm giác gặp cường giả này. Xem ra Hắc giác quả nhiên là nơi thích hợp với mình!

Từ hành tinh rác đi ra, Diệp Trùng vẫn chưa từng gặp được cường giả chân chính, Diệp Trùng cảm thấy bọn họ bất luận là thân thể, kỹ xảo hay là tinh thần đều vô cùng yếu ớt, rất khó kích thích ham muốn chiến đấu của Diệp Trùng. Thật ra tâm tư của Diệp Trùng vô cùng đơn giản, hắn chỉ muốn mạnh lên, trong ý thức của hắn, thực lực mới là quả cân nặng nhất để bảo đảm tính mệnh, quyết định vận mệnh của mình.

Một người đeo mặt nạ đen đi tới, mặt nạ đen tuyền sáng bóng, đường nét nhu hòa, bất kể là mũi hay là miệng cũng vô cùng trọn trịa, hai mắt trên mặt nạ màu bạc sáng, gây xung đột thị giác mãnh liệt! Cả cái mặt nạ giống như có một sức kéo kỳ dị, hễ tâm thần chú ý lên nó liền rất khó mà dời đi! Áo gió toàn màu đen làm tăng thêm vài phần tiêu sái và thần bí.

Mồ hôi trên trán tên mập dầm dề theo trán rơi xuống.

Phía dưới mặt nạ, trong lòng Johnson có chút buồn bực, lại gây sự trong thời gian trực của mình!

Nhìn tình hình trước mặt, Johnson đã đại khái đoán ra chuyện gì xảy ra. Lạnh lùng liếc tên mập 1 cái, ánh mắt giống như có thực đâm vào tên mập, mồ hôi trên trán tên mập càng nhiều, vẻ mặt kinh hoàng càng đậm.

Johnson lười để ý tới hắn, đi thẳng tới bên tường, sau khi thao tác một hồi, soạt, trên tường xuất hiện một màn hình, không ngừng chiếu lại chuyện vừa xảy ra.

Giọng nói Johnson lạnh như gió thu: "Lệnh cấm võ của Hắc giác, các ngươi cũng dám vi phạm, hắc hắc, các ngươi tự đi theo ta hay là muốn động thủ?"

Bảo tiêu tráng hán bên cạnh tên mập coi thường bĩu môi, tên mang mặt nạ trước mặt này trong mắt hắn quá ốm yếu, e rằng một quyền của mình liền có thể đánh bay hắn, thật không biết ông chủ sợ hắn vậy làm gì.

Nhưng Diệp Trùng lại không hề dám có chút khinh thường tên đeo mặt nạ đen này, từ việc mình không hề phát hiện hắn tới thì đã biết thực lực của hắn không bình thường. Nên biết, thính lực của Diệp Trùng có thể nói là vô cùng kinh người, cảm giác của hắn cũng cực kỳ nhạy, trước giờ chưa từng xảy ra việc có người tới bên cạnh hắn mà hắn không cảm giác được. Tuy rằng thân thể người áo đen không hề tỏ ra cường tráng chút nào, không có vai u thịt bắp, nhưng người có thể hình như vậy không chứng tỏ sức lực của hắn yếu, thí dụ như chính bản thân Diệp Trùng!

Dưới mặt nạ, khóe miệng Johnson xuất hiện một nụ cười lạnh.

Bỗng, trước mắt mọi người hoa lên, chỉ thấy một bóng đen lướt qua, bảo tiêu tráng hán ôm lấy bụng, sắc mặt đau khổ đến biến dạng, ngay cả âm thanh kêu la thảm thiết cũng không bật ra nổi. Vẻ mặt bảo tiêu tráng hán càng lúc càng đau khổ, thân hình càng lúc càng cong lại, cuối cùng binh một cái, ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, từ đầu tới cuối ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được.

Diệp Trùng giật mình một cái, tốc độ thật là nhanh! Chỉ sợ không dưới mình! Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên gặp phải người có tốc độ không dưới mình. Màn vừa rồi, Diệp Trùng trông rất rõ ràng, người đeo mặt nạ đen trước tiên lấy tốc độ cực cao xông tới trước mặt bảo tiêu tráng hán, sau đó chân phải khẽ gấp, hơi lui lại phía sau, sau đó đá mạnh ra, đợi đến khi hoàn toàn đá trúng tráng hán bảo tiêu, bàn chân của người đeo mặt nạ đen đã hoàn toàn dựng thẳng, nguyên cái chân giống như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, nhìn cứ như là chạm nhẹ lên thân bảo tiêu tráng hán, sau đó giống như quỷ mị giật lùi ra phía sau.

Lưng Diệp Trùng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng một mảng!

Johnson hừ lạnh một tiếng, đi về phía bảo tiêu tráng hán đang ngã trên mặt đất.

Đột nhiên, một tiếng vang lên từ trong đám người" "Đợi một lát!"

Johnson ngay khi tìm được người nói, khóe mắt không khỏi giật một cái. Nhìn giống như một thiếu niên bình thường, không có gì đặc biệt, đứng ở giữa đám người nhưng rõ ràng không hòa nhập vào đám người xung quanh. Chính là giống như sói đứng giữa bầy dê! Một người bên cạnh hắn hơi sáp lại gần hắn một chút, thân hình thiếu niên ngay lập tức bất giác hơi điều chỉnh một chút, người sáp gần hắn đó lập tức bị bao trong phạm vi công kích của hắn! Johnson không khỏi kinh ngạc, tâm lý cảnh giác thật mạnh! Nhìn tỉ mỉ một chút, Johnson không kiềm chế được mà càng thêm kinh ngạc, hai chân không đứng ngang giống người thường, chân của thiếu niên hơi chia trước sau, hơn nữa hai chân đều hơi cong với một mức độ nhất định, điều này có thể làm hắn càng thêm dễ phát lực, cũng càng dễ dàng ứng biến.

Thân hình thiếu niên đều đặn, không có cơ bắp nào nổi lên, ánh mắt Johnson lợi hại cỡ nào, vừa nhìn liền nhận ra thân thể của Diệp Trùng mạnh mẽ không dưới mình, mà sự đáng sợ của loại thân hình này, Johnson càng biết rõ ràng hơn. Nhưng trong lòng Johnson vô cùng nghi hoặc, loại phương pháp huấn luyện này gần như là bí mật bất truyền của Hắc giác, thế nào lại có người mà mình hoàn toàn không biết lại luyện thành loại thể hình này chứ? Học lén? Căn bản không thể nào! Sự truyền thụ của Hắc giác cực kỳ đặc thù, vốn sẽ không xảy ra loại chuyện học lén! Hơn nữa, bên trong không chỉ là vấn đề kỹ xảo, còn cần các phương pháp hỗ trợ khác, nếu không, muốn ngăn cản sự bành trướng của cơ bắp vốn là chuyện không có khả năng!

Những người xung quanh Diệp Trùng từng người một cách xa Diệp Trùng, giống như Diệp Trùng là ôn thần vậy! Chẳng qua như vậy cũng mở ra một con đường cho Diệp Trùng.

Diệp Trùng hít sâu, không lâu sau liền tiến vào nhịp hô hấp tốt nhất.

Trong lòng Ước Hán Sâm phát lạnh, khẽ xê dịch sang trái một bước nhỏ, cả người liền đối diện với Diệp Trùng!

Johnson trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào, nhất định phải mang vị thiếu niên kỳ quái trước mặt này trở về cho giáo quan Huck tra hỏi, nhất định phải hỏi ra lai lịch của thiếu niên này.

Sắc mặt Diệp Trùng cảnh giác nhìn người mang mặt nạ đen, vốn chân phải chỉ hơi ở phía sau liền lùi về sau tới vị trí cách 2 bàn chân, gối trái cũng cong nhiều hơn trước!

Johnson trầm giọng nói: "Vừa rồi là ngươi nói?" Nếu như nói giọng nói vừa rồi của Johnson với bảo tiêu tráng hán chỉ là gió thu, thì bây giờ tuyệt đối là gió lạnh mùa đông rét mướt xen lẫn băng tuyết trong đó!

Tất cả mọi người xung quanh chỉ cảm thấy không khí xung quanh giống như muốn đông cứng lại, đè nén làm cho người ta không thể thở nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.