Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 9: Chương thứ chín



Ôn Ni làm bạn với bản thân đã được 8 năm. Trong 8 năm này, mặc dù rất cũ kỹ nhưng Ôn Ni là bảo vệ đắc lực nhất cho sự sinh tồn của bản thân. Ôn Ni giống như một ông lão ôn hậu, yên lặng giúp đỡ mình, không than không trách.

Trong lòng Diệp Trùng giống như có cái gì đó đau nhói. Mấy năm nay, Diệp Trùng nhớ rằng chỉ có một lần khi cha nuôi mất đi mới có loại cảm giác này. Đây chính là đau lòng ư? Diệp Trùng nhỏ giọng tự hỏi.

Không biết cha ở thế giới bên kia sống tốt không? Diệp Trùng sờ sờ cằm ngơ ngẩn nghĩ.

Diệp Trùng kiếm một nơi không có ai, yên lặng ngồi cả ngày.

Đợi khi hắn đi tới căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, hắn gọi Mục Thương tới, bĩnh tĩnh nói: “Mục, ta muốn xem danh sách môn học!”

--------------------

Tâm trạng Tôn Tuyết Lâm có chút buồn bực.

Mấy hôm nay nàng ngày nào cũng cực khổ tìm kiếm, gần như lật tung mọi phòng ốc trong chiến khu này lên, nhưng vẫn không hề gặp lại tên YC khiến người khác nhìn không thấu đó.

Tuy rằng một lần lại một lần không thu hoạch được gì làm cho nàng cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng nàng vẫn không hề bỏ cuộc, muốn giống như YC hết lần này tới lần khác đối mặt với thất bại, Tôn Tuyết Lâm tự cổ vũ mình như thế.

Hôm nay vẫn không tìm thấy.

Tôn Tuyết Lâm vô cùng chán nản, thôi, hay là đi tìm em họ Tú, chắc giờ nó đang ở trong khu huấn luyện cơ sở.

Em họ Tú là con gái của dì hai, từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với Tôn Tuyết Lâm. Em họ Tú mấy lần không qua được kiểm tra môn điều khiển quang giáp, dì hai liền nhớ tới cha của Tôn Tuyết Lâm, Tôn Hải Ninh, hy vọng Tôn Hải Ninh có thể hướng dẫn. Nhưng Tôn Hải Ninh bình thường rất bận, việc hướng dẫn này vì thế phần lớn đều rơi lên người của Tôn Tuyết Lâm.

Khu huấn luyện cơ sở chỉ có lác đác vài người. Bởi vì đối với môn học huấn luyện cơ sở mà nói, hiệu quả huấn luyện ý thức không hề rõ ràng, còn thao tác thực tế thì tiến bộ rất nhanh, nên thường thường rất ít người tới khu huấn luyện cơ sở. Thêm vào đó, phần lớn mọi người từ khi còn rất nhỏ đã học qua môn huấn luyện cơ sở rồi, nên số người tới đây càng ít ỏi hơn.

Tôn Tuyết Lâm hời hợt nhìn lướt qua các phòng trong khu huấn luyện cơ sở, rất nhanh đã tìm được phòng của em họ Tú, nàng liền đi vào phòng của em họ Tú.

Trong phòng là một không gian trống trải cực lớn, bên trên bố trí các loại chướng ngại vật một cách có quy luật. Em họ Tú chính là đang ở trong đó chật vật chậm chạp qua lại như con thoi.

Thấy em họ Tú đang cố gắng, Tôn Tuyết Lâm không làm phiền, mà đứng trên đài quan sát.

A, bên đó còn có người.

Một thân ảnh màu đen đang như rắn luồn lách giữa chướng ngại vật, tốc độ nhanh kinh người. Đẳng cấp này rồi mà vẫn cần huấn luyện sao? Tôn Tuyết Lâm có chút nghi hoặc, không khỏi xem xét cẩn thận hơn.

Đột nhiên, Tôn Tuyết Lâm giống như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.

YC! Chắc chắn là YC! Tôn Tuyết Lâm kích động đến nhảy dựng lên. Không sai, chính là hắn. Trên vai Hắc điểu của hắn vẫn còn lưu lại vết thương hôm đó mình vô tình bắn trúng. Còn có vết xước bên hông trái. Mình tuyệt đối nhìn lầm.

Chẳng lẽ đây chính là trời không phụ người có lòng? Tôn Tuyết Lâm tự mình lẩm bẩm.

Diệp Trùng nhìn số liệu thống kê của Hắc điểu, không khỏi khẽ nhíu mày, vẫn còn thiếu một chút, rõ ràng còn thiếu một chút nữa là có thể đạt được tiêu chuẩn của Mục, nhưng một chút xíu này, hắn đã thử qua không biết bao lần vẫn không thể đột phá.

- Diệp tử, với khả năng lĩnh ngộ và cơ sở của ngươi, muốn hoàn thành huấn luyện cơ sở trên thực tế là việc không khó, ngược lại còn là rất dễ dàng. Nhưng, nếu ngươi chỉ thỏa mãn với trình độ đó thì ngươi vĩnh viễn không thể nào điều khiển ta được.

- Phần lớn mọi người đều không coi trọng huấn luyện cơ sở, nhưng thật ra, bọn họ sai lầm lớn rồi.

Khi nói câu này, Mục Thương có vài phần mang sắc thái cao ngạo của một tuyệt thế sư sĩ, làm cho Diệp Trùng trong lòng sục sôi, kích động, không thể dằn nén.

- Ta đã thống kê qua, 99,328% cao cấp động tác đều là do những động tác cơ sở này biến hóa ra. Từ đó có thể thấy, động tác cơ sở mới là bản chất thật sự của tất cả kỹ xảo của sư sĩ.

Diệp Trùng có vẻ trầm tư.

Mục Thương liền lấy ra một bảng tham số chi tiết: “Diệp tử, đây là ta căn cứ vào tính năng của Hắc điểu của ngươi lập ra yêu cầu huấn luyện, ngươi về sau cứ theo yêu cầu trên đó mà làm đi.”

Con mắt điện tử của Mục Thương đột nhiên phát sáng: “Diệp tử, ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được tin rằng có sự tồn tại của cực hạn!”

Diệp Trùng rất cao hứng tiếp thụ kiến nghị của Mục Thương, sống lâu như vậy trên hành tinh rác, hắn vui vẻ thử nghiệm phương pháp có thể đề cao thực lực bản thân.

Nhưng, hắn xem thường sự biến thái của Mục. Trong khi huấn luyện sau này, Diệp Trùng mới hiểu rõ, tham số yêu cầu này, rõ ràng không có cái nào không là cực hạn có thể đạt tới của Hắc điểu. Với sự cố gắng, cực khổ cả ngày lẫn đêm gần như thổ huyết, Diệp Trùng cuối cùng cũng hoàn thành một mục trong đó. Điều này dường như làm cho Diệp Trùng mừng đến phát khóc.

Mục Thương sắc mặt ôn hòa nói: “Không tồi, không tồi, Diệp tử, nhưng tốc độ của ngươi phải tăng lên nữa đi. Ừ, để tăng tính tích cực của ngươi lên, xem ra cần thiết phải lập ra cơ chế thưởng phạt mới được. Về sau như vầy đi, nếu ngươi một tuần không hoàn thành một hạng mục, vậy thì tuần tiếp theo ngươi chỉ có thể ăn thức ăn hữu cơ lỏng thôi.

Nhìn Mục đang nham hiểm nhìn mình, Diệp Trùng chẳng thể làm gì, ai nói Ôn Ni không thể nào dùng được, chỉ có thể dựa vào Mục đi săn thú thôi. Qua sông thì phải lụy đò mà!

Vì để tránh xa thức ăn hữu cơ lỏng cực kỳ chán ghét từ nhỏ, Diệp Trùng không thể không bán mạng hoàn thành chỉ tiêu do Mục đề ra.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng của tuần này, nếu còn không hoàn thành, tuần sau phải ăn thức ăn hữu cơ lỏng nhão nhoẹt cả tuần. Cái ý nghĩa này làm Diệp Trùng cảm thấy sởn cả gai ốc, chứ đừng nói tới phải ăn nó.

Cuối cùng vấn đề nằm ở đâu? Diệp Trùng rất hiểu Mục, Mục một khi đã đưa ra tham số, thì tham số này nhất định là Hắc điểu có thể hoàn thành được.

Nhưng tại sao lại thiếu một tí? Diệp Trùng đau khổ suy nghĩ.

A Tú đang huấn luyện liếc nhìn chị họ trên đài, liền vui vẻ điều khiển quang giáp Hắc điểu của mình lảo đảo bay về phía Tôn Tuyết Lâm. Nhưng kỹ thuật của nàng quá lộn xộn, một phút bất cẩn, binh, đầu Hắc điểu đụng trúng một cái ống kim loại nằm ngang trên không. A Tú kinh hoảng, la lên một tiếng, nhờ quang giáp mà vang lên khắp phòng.

Tiếng hét này cũng làm cho Tôn Tuyết Lâm đang tập trung sự chú ý lên người YC tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy quang giáp của em họ Tú đang rơi từ trên không xuống đất. Tôn Tuyết Lâm thầm kêu không tốt, em họ Tú từ nhỏ đã nhát gan, cơ thể yếu đuối, nên đối với quang giáp kính nhi viễn chi (thích nhưng không dám sờ vào), nếu như lần này bị hoảng sợ, không chỉ sẽ bị bệnh nặng một trận, nói không chừng sẽ để lại ám ảnh tâm lý, về sau đối với việc điều khiển quang giáp sẽ sinh ra tâm lý e sợ. Trong nháy mắt, Tôn Tuyết Lâm đang đứng trên đài lập tức gọi ra Ảnh Phượng, mạnh mẽ dùng tốc độ cao nhất lao tới em họ Tú, hy vọng có thể đón được em họ trước khi rớt xuống đất.

Nhưng trên không có đủ loại chướng ngại vật cổ quái làm trì hoãn không ít tốc độ của Tôn Tuyết Lâm. Nhìn em họ Tú cách mặt đất càng lúc càng gần, mà khoảng cách giữa 2 người còn rất xa, Tôn Tuyết Lâm trong lòng gấp muốn khóc lên.

Tiếng la này cũng làm Diệp Trùng đang trầm tư cách đó không xa tỉnh lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một cái Hắc điểu giống y như mình đang rơi từ trên không xuống.

Diệp Trùng không cần suy nghĩ, hai tay mau chóng cử động, Hắc điểu giống như một trận gió hướng tới một đồng loại khác của mình bay tới.

Có lẽ, tận sâu trong ý thức, đây cũng là lý do Diệp Trùng ra tay. Cô đơn lầm lũi chỉ có Mục làm bạn, tận đáy lòng Diệp Trùng, hơn bất cứ ai, luôn kỳ vọng xuất hiện một đồng loại khác.

Diệp Trùng vốn không kịp nghĩ nhiều, chướng ngại vật lộn xộn làm cho Diệp Trùng giống như trở về đống rác hỗn độn trong hiện thực đi săn bắt. Điểm mấu chốt của động tác cực khổ tập luyện cả tuần lễ đột nhiên hiện ra trong đầu Diệp Trùng. Diệp Trùng giống như tỉnh ngộ, vô ý thức thao tác một cách có hệ thống, không nhanh không chậm, tốc độ hai tay ngược lại chậm hơn bình thường rất nhiều.

Hắc điểu của Diệp Trùng giống như một làn gió nhẹ, len lỏi giữa đống hỗn độn chướng ngại vật, không có chút trở ngại nào, không hề có chút sượng nào, tự do, thoải mái, như vốn nó là thế.

Khi Hắc điểu đó còn cách mặt đất 3m, Hắc điểu của Diệp Trùng liền chộp lấy, sau đó từ từ giảm tốc, theo quán tính một đoạn, Diệp Trùng mới khống chế Hắc điểu ổn định hạ xuống.

Diệp Trùng bình tĩnh nói: “Tốt rồi, không sao rồi!” rồi thả Hắc điểu trên tay xuống.

Hai giây sau, một cái Ảnh Phượng - Ⅱ cũng bay tới trước Hắc điểu đó, là bạn của người này a, Diệp Trùng có chút hâm mộ suy đoán. Đột nhiên Diệp Trùng cảm thấy Ảnh Phượng này có chút quen mắt. A, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ ra, là quang giáp mà mình tới đây lần đầu giao đấu đó. Nhìn thấy Ảnh Phượng nhìn mình, Diệp Trùng liền nhẹ gật đầu chào hỏi.

Diệp Trùng theo thói quen nhìn về phía trên quang não, liền ngẩn người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.